Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 21 - TN 21-B: Chuyện Người con hiếu thảo với mẹ

Thứ hai - 16/08/2021 04:45
Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 21 - TN 21-B: Chuyện Người con hiếu thảo với mẹ
Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 21 - TN 21-B: Chuyện Người con hiếu thảo với mẹ
Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 21 - TN 21-B:
Chuyện Người con hiếu thảo với mẹ
-----------------------------
Bạn thân mến,

Có một chàng thanh niên, đến tuổi đi “quân dịch” (= nghĩa vụ quân sự), tên là Vũ Thành Tâm, đã tâm sự, kể lại chuyện đời mình như sau:


Lúc xưa, thời còn xuân trẻ, vì ham vui, tôi đã bỏ Chúa, bỏ đạo, bỏ đến nhà thờ từ lâu lắm rồi. Tôi đã không đi lễ, cũng chẳng có chịu các phép Bí Tích nữa.

Khi sắp nhập ngũ, Mẹ tôi lo lắng lắm về tình trạng khô đạo của tôi. Mẹ tôi sợ tôi có thể bị chết ngoài trận chiến bất kỳ lúc nào, bởi vì là lính trong thời chiến mà.

Vì thế, trước khi lên đường, mẹ tôi soắn xúyt bên tôi, vồn vã nói nhỏ với tôi:

- "Tâm con, mẹ muốn con làm cho mẹ một điều có được không".

- "Điều gì đó mẹ?" Anh hỏi lại.

Con đi xa nhà, đời binh nghiệp, trôi nổi bôn ba đó dây, cái chết hầu như tầu lá rơi rụng trước gió, vì thế mẹ muốn con hứa với mẹ:

“Dù con có bận bịu mệt mõi đến đâu đi nữa, thì mỗi tối, trước khi ngủ, con hãy nhớ đọc cho mẹ một kinh kính mừng, để dâng phó linh hồn và xác con cho Đức Mẹ. Có được không?”

*****

Bỗng tôi miên mang suy nghĩ, lời mẹ sao như đưa mình vào trong một thế kẹt: Mẹ đã biết rõ là mình đã bỏ Chúa, bỏ đạo từ lâu lắm rồi, mà sao nay mẹ lại “gài độ” mình như vậy ? Lòng tôi muốn chối từ, không muốn chấp nhận.

Nhưng rồi suy đi nghĩ lại, tôi tự nhủ với lòng mình: Xưa nay, mình vẫn tự hào cho mình là người con có hiếu với mẹ, chả lẽ lại từ chối một đề nghị nho nhỏ của mẹ sao ?. Thôi thì chấp nhận cũng được. Chấp nhận cho mẹ vui cái đã. Hãy coi lời mẹ vừa nói như một “Lời trăng trối".

Thế rồi, trong nhiều năm tháng trôi qua của đời binh nghiệp, vì bận bịu với việc quân ngũ nay đây mai đó, tôi cũng chẳng nhớ biên thư, hay có liên lạc gì với mẹ.

Đến một hôm, mẹ tôi đã nhận được một lá thư của cha Tuyên Úy Quân Đội tại đây, gởi về cho mẹ tôi, thông tin về việc tôi bị trọng thương, cũng thông tin về sức khỏe hiện tại của tôi, và Ngài cũng cho biết là tôi đã được lãnh nhận các phép Bí Tích.

Ít lâu sau khi được bình phục, tôi cũng đã viết thư về cho mẹ: "Mẹ ơi, con cám ơn mẹ đã bảo con hứa với mẹ là sẽ đọc một kinh kính mừng mỗi ngày. Con đã giữ lời hứa đó, và nay, con đã bắt đầu đi lễ và chịu lễ mỗi chúa nhật, mỗi khi có cơ hội đến nhà thờ".

*****

Bài Tin Mừng ngày hôm nay cũng là một thách đố cho các môn đệ Chúa. Niềm tin của các ngài cũng bị thử thách trầm trọng, bởi trong bài giảng Chúa Giêsu đã nói:

"Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì sẽ được sống muôn đời" (Gioan 6,59).

Có nhóm không chấp nhận được lời Chúa Giêsu tuyên bố, nên quyết tâm bỏ Chúa mà đi. Thì cũng giống như anh Tâm, đã bỏ Chúa bỏ đạo từ lâu lắm rồi, thì làm sao có thể chấp nhận lời đề nghị của mẹ mỗi tối đọc một kinh Kính Mừng cho được.

Nhưng cũng còn có một số ít môn đệ còn lại, tuy cảm thấy lời Thầy nói có khó nghe, nhưng vì tình nghĩa, vì thương Thầy, vì nhận ra mình là môn đệ của Thầy, nên quyết  tâm tin vào Thầy, quyết tâm trung thành ở lại với Thầy:

"Bỏ thầy con biết theo ai. Thầy mới có những lời hằng sống". (Gioan 6,68)

Cũng như anh Vũ Thành Tâm, tuy có ngại, nhưng quết trung thành với: "Lời dặn dò của mẹ, như một lời mẹ trối".

******

Chúng ta có thể tin rằng: Một linh hồn, dù có xa Chúa đến mấy đi nữa, mà còn giữ được một cái gì đó nối kết được với Chúa, dù chỉ là một câu kinh Lạy Cha, kinh Kính Mừng mỗi ngày, hay một việc đạo đức nào đó làm vì Chúa, thì vẫn còn hy vọng sẽ tìm lại được con đường trở về với Chúa.

Anh Tâm, cũng như rất nhiều người công giáo, đã bắt chước các môn đệ thành tâm trong bài tin mừng hôm nay: Tuy họ không thể tin Chúa Giêsu có thể cho họ ăn Mình và uống Máu Ngài, nhưng họ lại quyết tâm tin vào Chúa, quyết tâm ở lại với Chúa, ít ra là vì họ đã chứng kiến việc Chúa làm, là đã dùng chỉ 5 cái bánh và 2 con cá, thế mà lại có thể để nuôi được tới 5000 người ăn no.

Nhiều người thường lấy lý do: "Đi dự lễ không thấy phấn khởi, đọc một kinh, xem lễ, không thấy được ơn ích gì..." Nhưng họ vẫn cứ làm, ít ra là họ vì tin vào những lời Chúa dạy.

Cứ làm đi rồi Chúa sẽ hỗ trợ, và sẽ ban ơn cho.

Hãy như Anh Vũ Thành Tâm trong câu chuyện, mỗi người chúng ta hãy cố làm những gì có thể được, càng nhiều càng tốt, để đáng được Chúa thương cứu giúp.

-----------------------------

Phỏng theo:
Dongcong.net - Lm. Thu Băng, CMC

 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây