Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 50 - MC 4-C:Chuyện Một dấu hiệu tha thứ lạ lùng

Thứ năm - 24/03/2022 00:02
Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 50 - MC 4-C:Chuyện Một dấu hiệu tha thứ lạ lùng
Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 50 - MC 4-C:Chuyện Một dấu hiệu tha thứ lạ lùng
Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 50 - MC 4-C:
Chuyện
Một dấu hiệu tha thứ lạ lùng

----------------------------------

Có một chàng thanh niên chán sống nơi thôn dã, đã bỏ nhà, trốn lên thành thị. Ở đó, chàng đã ăn chơi, trác táng…

Kiếp sống sa đoạ đã đưa chàng đến chỗ thân tàn ma dại.

Trong nỗi cùng cực, chàng bắt đầu hồi tâm và nhớ lại nếp sống ấm êm trong gia đình.

Chàng quyết định trở về. Nhưng trên đường về gần tới nhà, thì lại nghĩ mình quá bất xứng, và không biết cha mẹ có tha thứ cho không, nên chàng đã rẽ qua một lối khác mà đi.

Ở đó, chàng viết thư về cho cha mẹ và thú nhận tội lỗi.

Chàng cũng ngỏ ý: Nếu cha mẹ tha thứ và bằng lòng cho anh trở về, thì hãy lấy chiếc áo bông của anh, treo ở trước cửa nhà, thì anh mới dám về.

Mẹ chàng đã làm gì?

Bà không những treo một cái áo bông, mà đã lấy tất cả các áo của anh trong nhà ra, treo kín cả bờ giậu, trước ngõ, như một rừng cờ, đón rước con trở về.

*****

Thiên Chúa cũng đối xử với chúng ta giống như thế.

Phiêu lưu trong tội lỗi, chúng ta chỉ cảm thấy chán chường thất vọng.

Nhưng Thiên Chúa không bao giờ thất vọng về chúng ta. Ngài chờ đợi chúng ta từng giây, từng phút. Tình yêu của Ngài vượt lên trên mọi tính toán, đo lường của chúng ta. Ngài thi ân cho chúng ta hơn cả sự mong đợi và sự cầu xin của chúng ta.

Người con hoang đàng trong Tin Mừng chỉ xin được đối xử như một người làm công trong nhà, nhưng người cha đã phục hồi anh trong tước vị làm con. Ông đã xỏ nhẫn cho anh, mặc áo mới cho anh, và sai đầy tớ mở tiệc ăn mừng.

Phải, Thiên Chúa yêu thương và tha thứ cho chúng ta, hơn cả sự chờ mong của chúng ta. Chính lòng thương xót của Ngài đã cứu người con.

Người con ôm gia tài của cha ra đi, mang theo bao nhiêu ước mơ của tuổi trẻ: tự do, tình yêu, hạnh phúc…

Nhưng rồi cuối cùng,  tất cả chỉ là ảo tưởng. Ước mơ hạnh phúc đã không thành. Cuối cùng chỉ còn là bụng đói, xác xơ, thân tàn, ma dại, đau khổ và tủi nhục.

*****

Điều gì đã đưa chàng thanh niên đến quyết định trở về?

Phải chăng đau khổ, thất bại, vỡ mộng, bế tắc?

Không hẳn thế. Bởi nếu chỉ có vậy thôi, thì có lẽ không đủ lý do để anh dám mang mặt trở về đâu.

Bởi, có biết bao người đã rơi vào tình cảnh, túng quẫn như anh, nhưng đâu có dám quay trở về. Họ đã buông xuôi trong tuyệt vọng và đã giải quyết bằng cách tự tử.

Phải có một cái gì khác đã trở thành động lực thúc đẩy anh trở về. Cái gì khác đó chính là tình yêu của người cha.

Phải, nếu không tin vào tình yêu của người cha, chắc chắn anh sẽ không dám quay đầu trở về. Anh vẫn luôn tin tưởng vào lòng yêu thương tha thứ của cha anh. Chính niềm tin vào lòng yêu thương của người cha, đã đem lại tia sáng hy vọng, đã nâng anh đứng dậy, đã mở đường, tạo lối thoát cho anh để trở về cùng cha.

*****

Tội lỗi đã đưa chúng đến chỗ bế tắc, dẫn chúng ta đến đường cùng, đã tách chúng ta khỏi tình yêu của Thiên Chúa, nghĩa là đưa chúng chỗ chết.

Chính Tình yêu Thiên Chúa đã mở một lối thoát, đã cảm hoá những con người tội lỗi. Nếu không có tình yêu, thì chúng ta chỉ có mặc cảm tội lỗi mà thôi.

Không phải nước mắt đổi mới tâm hồn con người, mà chính là tình yêu của Thiên Chúa mới là động lực giúp cho tâm hồn con người sám hối và đổi mới.

Nếu không có tình yêu của Thiên Chúa, nếu không tin mình được Thiên Chúa yêu thương, con người sẽ không tìm được con đường trở về.

Phải tin mình luôn được Thiên Chúa yêu thương, phải tin rằng mình luôn có một chỗ rất đặc biệt trong trái tim Chúa, dù có bỏ ra đi, chỗ ấy vẫn không mất, chỗ ấy vẫn còn để trống, để chỉ dành riêng cho ta.

Tấm lòng của người cha thật nhân hậu, tốt lành.

Người con, chỉ mong có được một chỗ ngủ, một bát cơm ăn, một tấm áo mặc. Nhưng cha anh đã quảng đại vô biên, đã đón nhận người con với niềm vui rộn rã: mặc áo mới cho con, mang giầy dép cho con, rồi mở tiệc ăn mừng.

Tình yêu của Thiên Chúa lớn hơn tội lỗi của chúng ta. Tình yêu của Ngài vượt quá mơ ước của chúng ta: “Nếu lòng ta, có ray rức cáo tội ta, thì Thiên Chúa còn cao cả hơn lòng ta, bởi Ngài biết hết mọi sự” (Rm 5,20).

Trở về, là gặp lại niềm vui xum họp.
Trở về là “tìm lại được”, là “sống lại”.


Tìm lại được sự sống, đó là ý nghĩa đích thực của việc hoán cải và cũng là lý do của niềm vui sâu xa nơi người cha.

Người cha vui mừng mở tiệc, không phải vì từ nay đứa con trở về sẽ giúp cho ông việc này, sẽ làm cho ông việc nọ, mà chỉ vì từ nay anh sẽ được sống và được sống hạnh phúc dồi dào. Thật là một niềm vui hoàn toàn vị tha và rộng mở của người cha bao dung, nhân hậu.

Lạy Chúa, xin cho con luôn thấu hiểu được rằng: Chúa là cha của con, một người Cha đầy lòng khoan dung, nhân hậu, rất mực yêu con, yêu một cách vô bến bờ.

Và xin ban cho con ơn đảm để con, dù trong hoàn cảnh nào, cũng quyết trở về với tình thương này, để Chúa không phải chờ đợi con lâu hơn nữa, đặc biệt trong Mùa Chay thánh này. Amen.
 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây