Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật PS 5-C: Bài 201-211 Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu

Thứ năm - 15/05/2025 10:12
Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật PS 5-C: Bài 201-211 Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu
Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật PS 5-C: Bài 201-211 Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu
Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật PS 5-C: Bài 201-211 Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu

---------------------------------
Mục Lục:


------
Phúc Âm: Ga 13, 31-33a. 34-35. 1
PS 5-C201: Chúa nhật 5 Phục Sinh. 1
PS 5-C202: YÊU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU. 3
PS 5-C203: ANH EM HÃY YÊU THƯƠNG NHAU.. 6
PS 5-C204: TÌNH YÊU KIỂU MỚI 7
PS 5-C205: SỐNG TỬ TẾ.. 10
PS 5-C206: YÊU THƯƠNG LÀ GIỚI RĂN MỚI 11
PS 5-C207: DẤU CHỈ 14
PS 5-C208: CHÚA NHẬT 5 PHỤC SINH_C.. 18
PS 5-C209: BÀI HỌC THỰC TẾ.. 20
PS 5-C210: YÊU NHƯ THẦY.. 22
PS 5-C211: ĐẶC ĐIỂM CỦA LÒNG YÊU THƯƠNG CHÂN THỰC.. 26
-------------------------

Phúc Âm: Ga 13, 31-33a. 34-35


 "Thầy ban cho các con điều răn mới, là các con hãy yêu thương nhau".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi Giuđa ra khỏi phòng tiệc, Chúa Giêsu liền phán: "Bây giờ Con Người được vinh hiển và Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người. Nếu Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người, thì Thiên Chúa lại cho Người được vinh hiển nơi chính mình, và Thiên Chúa sẽ cho Người được vinh hiển.
"Các con yêu quý, Thầy chỉ còn ở với các con một ít nữa thôi. Thầy ban cho các con điều răn mới, là các con hãy yêu thương nhau. Như Thầy đã yêu thương các con, thì các con cũng hãy yêu thương nhau. Căn cứ vào điều này mà mọi người nhận biết các con là môn đệ của Thầy, là nếu các con yêu thương nhau". - Ðó là lời Chúa.

---------------------------------------
 

PS 5-C201: Chúa nhật 5 Phục Sinh


(Suy niệm của Jaime L. Waters - Ban học tập Sao Biển chuyển ngữ từ America Magazine)

LÀM THẾ NÀO ĐỂ CHÚNG TA YÊU THƯƠNG NHƯ CHÚA GIÊSU? PHỤC VỤ NHIỀU HƠN VÀ ÍT XÉT ĐOÁN HƠN
 

Yêu thương là hành vi trung tâm trong sứ vụ của Chúa Giêsu, và cũng là trọng tâm của bài Tin PS 5-C201


Yêu thương là hành vi trung tâm trong sứ vụ của Chúa Giêsu, và cũng là trọng tâm của bài Tin mừng Chúa nhật V Phục sinh hôm nay. Chúa Giêsu đã ban một giới răn không phải hoàn toàn mới, dù điều Ngài bổ túc đáng lưu ý, để chỉ cho chúng ta cách đáp lại sự phức tạp của thế giới.

Bài Tin mừng theo thánh Gioan ở vào giai đoạn gần kết thúc sứ vụ trần thế của Chúa Giêsu, khi Ngài chuẩn bị cho chính mình cũng như các môn đệ sẵn sàng với cái chết sắp xảy đến của Ngài. Ở chương trước, Chúa Giêsu đã rửa chân cho các môn đệ, chăm lo và dạy các ông biết chăm sóc lẫn nhau. “Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em” (Ga 13,15). Qua việc rửa chân cho các môn đệ, Chúa Giêsu ưu tiên xem việc phục vụ tha nhân như một yếu tố nền tảng của việc làm môn đệ.

Khi tiếp tục trò chuyện với các môn đệ, Chúa Giêsu báo cho các ông biết thời gian của Ngài không còn nhiều, và Ngài đã ban một giới răn mới: “Hãy yêu thương nhau. Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13,34). Khi yêu thương, các môn đệ sẽ cho thế gian biết các ông thật sự là môn đệ của Chúa Giêsu.

Giới răn mới của Chúa Giêsu đúng là đã có từ trước, một phần được trích từ Lv 19,18. Chúa Giêsu đã thêm phần “như Thầy đã yêu thương anh em” vào lệnh truyền này, nhấn mạnh cả hành động yêu thương của Ngài, cũng như các môn đệ cũng phải làm như vậy để thể hiện tình yêu với tha nhân. Chúng ta đã thấy lệnh truyền phục vụ và yêu thương được nhấn mạnh vào Chúa nhật III Phục sinh, một trong những lần Chúa Giêsu hiện ra sau khi phục sinh, và hôm nay, một lần nữa chúng ta được nghe lệnh truyền này trong bối cảnh Chúa Giêsu nói lời từ biệt các môn đệ. Khi chuẩn bị cho cái chết trên thập giá, Chúa Giêsu đã khích lệ các môn đệ hãy noi gương mình và Ngài cũng diễn giải cái chết của Ngài là một hành vi hy sinh vì tình yêu.

Lời mời gọi yêu thương giúp chúng ta sống như Chúa Kitô và thực hành đức tin. Chúng ta đừng quên Chúa Giêsu cũng rửa chân cho Giuđa. Giuđa không bị loại trừ hay bị kết án vì phản bội. Chúa Giêsu vẫn chăm sóc ông dù biết rằng ông sẽ phản bội Ngài.

Ngày nay, không thiếu những chủ đề và hành động mà con người nhanh chóng phê phán và kết án. Những tranh luận xung quanh việc phá thai là một ví dụ, trong đó thiếu vắng tình thương, nhưng lòng ghen ghét cũng như phê phán lại chi phối những thái độ cực đoan của cuộc trao đổi. Sẽ như thế nào nếu những luật lệ liên quan đến phá thai được đặt nền trên tình yêu hơn là ghét bỏ? Làm thế nào và tại sao vấn đề này lại chia tách chúng ta, như thể chỉ được chọn giữa sự sống chưa chào đời  hoặc quyền lợi của phụ nữ, nhưng tại sao không bao giờ được chọn cả hai, vì cả hai đều rất xứng đáng được thương yêu và ủng hộ?

Bài Tin mừng và các bản văn xung quanh thách đố chúng ta hãy yêu thương như chính Chúa Giêsu đã yêu, kể cả yêu thương kẻ thù và những ai làm hại chúng ta. Đây là một thách đố có vẻ vô lý, nhưng nó cho ta biết cách tiếp cận các vấn đề phức tạp ngày nay, kể cả các cuộc tranh luận về vấn đề phá thai. Tuần trước, nhân Ngày lễ của Mẹ , nhiều người đã tôn vinh tình yêu và hình ảnh người mẹ trong cuộc sống của chúng ta, nhận ra biết bao hy sinh và mẫu gương về tình yêu của những người mẹ. Khi các cuộc tranh luận về quyền làm mẹ và quyền của phụ nữ vẫn còn tiếp diễn, chúng ta phải tập trung vào các hành động và chính sách thực sự cổ võ tình yêu thương, cung cấp các nguồn lực giúp mọi người sinh sống và phát triển tốt hơn.

-------------------------------
 

PS 5-C202: YÊU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU.


JM. Lam Thy
 

Từ xưa đến nay, tình yêu vốn dĩ là một đề tài được khai thác nhiều nhất: nào sách báo, phim ảnh PS 5-C202


Từ xưa đến nay, tình yêu vốn dĩ là một đề tài được khai thác nhiều nhất: nào sách báo, phim ảnh; nào âm nhạc, tuồng kịch; nào truyền thanh, truyền hình… đa số đều tôn vinh ca tụng tình yêu. Tuy nhiên, nhiều khi tình yêu lại được nhìn từ một góc cạnh lệch lạc, khiến cho tình yêu ngày hôm nay như đang đi trên bờ một vực thẳm với những sa đoạ trong nếp sống, những suy đồi trong luân lý và những đổ vỡ trong hôn nhân. Đọc lại lịch sử Giáo Hội Công Giáo Việt Nam thủa ban đầu, ai cũng nhận thấy tiền nhân đã sống hết lòng yêu thương và đoàn kết với nhau. Vì thế, những người ngoài Công Giáo thời đó và nói chung cả những Ki-tô hữu Việt Nam tiên khởi, đều không ngớt lời xưng tụng Đạo Công Giáo  là “Đạo Yêu Thương”.

Bài Tin Mừng hôm nay (CN.V/PS – Ga 13, 31-33a.34-35) trình thuật việc Đức Giê-su nói lời cáo biệt với các môn đệ trước khi bước vào cuộc khổ nạn. Tự nhiên có một thắc mắc: Đáng lẽ giờ phút này là giờ phút Con Người phải chịu nhục mạ, phỉ báng, đánh đòn và đóng đinh vào thập giá cho đến chết (Mt 20, 17-19; Lc 18, 31-33); nhưng tại sao Người lại nói “Giờ đây, Con Người được tôn vinh”? Câu trả lời cũng hiển nhiên như sự thật đã diễn ra: Nếu xét theo trình tự thời gian thì đúng là câu này phải được Đức Giê-su phát biểu sau khi Người Phục Sinh. Nhưng tất cả đã được Chúa Cha an bài từ trước vô cùng (xc “Bài ca Người Tôi Trung” – Is 52, 13-15; 53,1-12) và được chính Đức Ki-tô khẳng định: “Này, chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, và tất cả những gì các ngôn sứ đã viết về Con Người sẽ được hoàn tất. Quá vậy, Người sẽ bị nộp cho dân ngoại, sẽ bị nhạo báng, nhục mạ, khạc nhổ. Sau khi đánh đòn, họ sẽ giết Người, và ngày thứ ba Người sẽ sống lại.” (Lc 18, 31-33). Vì thế, từ “Giờ đây” ở đây diễn tả biến cố tương lai như một thực thể hiện tại, nghĩa là sự tôn vinh của Đức Giê-su chưa hoàn tất, mà lại được coi như đã xảy ra, xem như sự khổ nạn, sự chết và sống lại của Người đã được hoàn thành.

Khi Giu-đa It-ca-ri-ốt đi khỏi, một bầu khí ấm cúng, thân mật và thật cảm động bao bọc Chúa Giê-su và các Tông đồ. Bầu khí ly biệt thật là thích hợp để Đức Giê-su tâm sự với các môn đệ về một điều vô cùng quan trọng và cần thiết, đó là Tình yêu (“Giờ đây, Con Người được tôn vinh, và Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người. Nếu Thiên Chúa được tôn vinh nơi Người, thì Thiên Chúa cũng sẽ tôn vinh Người nơi chính mình, và Thiên Chúa sắp tôn vinh Người… Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau.” – Ga 13, 31-35). Như vậy, bài Tin Mừng hôm nay gồm có hai điểm chính: Đức Ki-tô tôn vinh Tình Yêu và Người truyền cho các môn đệ sống với nhau trong Tình Yêu.

a) Tôn vinh Tình Yêu:Đức Giê-su nhìn giây phút “giờ đây” Người sắp hiến mạng sống mình vì bạn hữu là thời điểm Người được tôn vinh. Cả cuộc đời trần thế 33 năm của Đức Giê-su đã chứng tỏ cho nhân loại biết Thiên Chúa yêu thương họ đến chừng nào (“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.” – Ga 3, 16-17). Cái chết và sự phục sinh của Đức Giê-su là dấu chỉ chiến thắng vinh quang của Tình Yêu Thiên Chúa và cũng là thời điểm Tình Yêu Nhập Thể được tôn vinh. Tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa, Đức Giê-su là Con Thiên Chúa vâng lệnh Chúa Cha xuống thế mặc xác phàm, hiến mạng  sống cho người mình yêu là nhân loại, nên có thể nói Đức Ki-tô là hiện thân của Thiên Chúa Tình Yêu (Thông điệp Thiên Chúa là Tình Yêu “Deus Caritas Est”, số 12). Vì thế, khi Đức Vua Tình Yêu Giê-su được tôn vinh, thì Thiên Chúa Tình Yêu cũng được tôn vinh. Đó là nguyên lý tất yếu.

b) Thể hiện Tình Yêu:Lệnh truyền của Đức Giê-su là “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”. Nói đến Tình yêu là nói đến nguyên nhân và kết quả. Thiên Chúa Tình Yêu là nguyên nhân phát sinh ơn Cứu Độ, thì kết quả là loài người được giải thoát khỏi tội lỗi và sự chết đời đời. Tình yêu Đức Giê-su Thiên Chúa dạy các môn đệ tất nhiên phải là tình yêu sinh hiệu quả. Hiệu quả cụ thể được nói đến ở đây là: “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ Thầy”. Thật thế, khi chúng ta sống yêu thương khiến những người chung quanh nhận ra chúng ta là môn đệ Chúa, thì đó chính là cách chúng ta làm cho tình yêu của Thiên Chúa được tôn vinh. Nói cụ thể thì lệnh truyền của Đức` Giê-su là lời tha thiết mời gọi các môn đệ và mọi tín hữu hãy noi gương Đức Vua Tình Yêu, thể hiện Tình Yêu bằng những chứng tá bác ái trong cuộc sống đời thường. Vâng, chính những chứng tá bác ái đã minh họa Thiên Chúa Tính Yêu (“Hoạt động bác ái của Hội Thánh như là một cách thể hiện tình yêu của Thiên Chúa Ba Ngôi” – Tđ “Thiên Chúa là Tình Yêu”, số 19).

Như vậy là đã rõ tại sao trong lịch Phụng vụ, Giáo hội lại xếp vào Chúa nhật V Phục Sinh bài Tin Mửng nói về những lời cáo biệt của Đức Giê-su trước khi bước vào cuộc khổ nạn. Cuộc khổ nạn, sự chết và sống lại của Đức Vua Tình Yêu Giê-su Ki-tô chính là đỉnh điểm Tình Yêu Thiên Chúa. Nói cách khác thì đó chính là công cuộc hiện thực hoá Lời Chúa: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình.” (Lc 19, 27).

Bài học về tình yêu hôm nay Đức Giê-su giúp các tín hữu khám phá tình yêu qua những khía cạnh thật mới mẻ, sống động và cụ thể. Vâng, “Các tín hữu Ki-tô chúng ta tin và biết rằng sự sống lại của Chúa Ki-tô là niềm hy vọng chân thực của thế giới, niềm hy vọng không bao giờ làm thất vọng. Đó là sức mạnh của hạt lúa, sức mạnh tình thương hạ mình xuống và hiến thân đến cùng, và thực sự đang đổi mới thế giới. Sức mạnh này cũng mang lại hoa trái ngày nay trong lịch sử chúng ta, một lịch sử mang đậm bao nhiêu bất công và bạo lực.” (Sứ điệp Phục Sinh 2018). Rõ ràng Đức Ki-tô dạy chúng ta biết tôn vinh Tình Yêu Thiên Chúa nơi chính Con Người và nơi những “người thân cận” trên khắp thế giới, không phân biệt màu da hay sắc tộc.

Tóm lại, “Trước nhiều đau khổ của thời đại chúng ta, xin Thiên Chúa của sự sống đừng để chúng ta thờ ơ và lạnh lùng. Xin Người làm cho chúng ta trở nên những người xây những cây cầu, chứ không phải những bức tường. Và xin Người, Đấng ban bình an của Người cho chúng ta, ngăn chặn những cuộc đụng độ vũ trang, trong những vùng chiến tranh và trong các thành phố. Xin Người soi sáng cho những nhà lãnh đạo các quốc gia biết dấn thân để chấm dứt cuộc chạy đua vũ trang và buôn bán vũ khí, đặc biệt tại các nước tiên tiến. Xin Đấng Phục Sinh, Đấng đã mở toang cánh cửa của những ngôi mộ, cũng mở con tim của chúng ta trước những nhu cầu của những người thiếu thốn, người không được bảo vệ, người nghèo đói, người thất nghiệp, người vô gia cư, những người gõ cửa ngôi nhà chúng ta để xin đồ ăn, xin một nơi ẩn náu, và xin được nhìn nhận phẩm giá của mình.” (“Sứ điệp Phục Sinh 2019”).

Quả thật, Sống yêu thương là cách tốt nhất để ngợi khen, tôn vinh Thiên Chúa. Và đã gọi là sống yêu thương, tức là phải thể hiện ra bằng cả tâm hồn và hành động, vì “Đức tin không có hành động là đức tin chết” (Gc 2, 17). Tình yêu chỉ thực sự được tôn vinh khi người Ki-tô hữu sống trọn hảo điều răn trọng nhất: MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI. Ôi! Lạy Chúa! Cúi xin Chúa ban Thần Khí Tình Yêu cho chúng con, để chúng con biết đem tình yêu vào cuộc sống. Chính tình yêu sẽ làm cho mọi công việc và hoạt động của chúng con – tuy tầm thường – nhưng vẫn chiếu tỏa trước mặt thiên hạ, để người ta nhận ra sự hiện diện của Chúa qua con người thấp hèn và bé mọn của chúng con. Chúng con cầu xin, nhờ Đức Ki-tô Chúa chúng con. Amen.

-------------------------------
 

PS 5-C203: ANH EM HÃY YÊU THƯƠNG NHAU


       Fx Đỗ Công Minh
 

Mới đây trên một tờ báo mạng, con đọc được mẩu đối thoại giữa một vị Linh mục và giáo dân PS 5-C203


Mới đây trên một tờ báo mạng, con đọc được mẩu đối thoại giữa một vị Linh mục và giáo dân : Có biểu tượng nào để nhận biết mình là một tín hữu ? Có nhiều người cũng có câu trả lời. Nào là phải đeo ảnh Thánh giá, nào là phải làm dấu Thánh trước khi ăn trong nhà hàng, trong quán ăn hay bất cứ nơi nào khác. Có người lại cho rằng trong Chứng minh nhân dân có ghi mục tôn giáo thì cứ đưa ra làm bằng chứng. . .

        Bài Tin mừng hôm nay Thánh Gioan tường thuật lại chuyện xảy ra trong bữa ăn cuối cùng của Đức Giê Su với nhóm mười hai, trước khi Chúa bước vào cuộc thương khó. Người nói với các đồ đệ một cách tha thiết về đề tài yêu thương, bởi Người biết trong nhóm nhỏ mười hai này, không phải các ông đã thật tình yêu thương nhau, vẫn còn có sự ganh ghét, so bì với nhau, dấu nhẹm những toan tính khi biết rồi đây Thầy trò sẽ xa nhau. Chúa nói :” Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy, Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi.. . Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau”. 

          Con người ngày nay cũng không khác các môn đệ Chúa ngày xưa. Họ không dễ nhìn qua biểu tượng bên ngoài như đeo ảnh, làm một vài dấu hiệu nào đó để nhận ra một người có Chúa trong mình. Chiếc áo không làm nên thầy tu. Vậy con phải có cách thế nào để mọi người nhận biết Chúa ?

           Để người khác nhận biết mình là Kitô hữu hẳn không phải là để họ trầm trồ thán phục như một sinh viên, tự hào được đeo phù hiệu một ngôi trường đại học danh tiếng mà anh ta theo học, hay như một nhân viên vinh dự mặc đồng phục của một công ty lớn, một ngân hàng danh tiếng nơi ông ta đang công tác. Người Kitô hữu đích thực hôm nay không có chút danh giá nào trước mặt người đời, nhiều khi còn bị coi là phiền nhiễu, là cái gai với người khác. Họ thậm chí bị bách hại, bị săn đuổi như vẫn còn diễn ra tại một số nơi trên thế giới.

       Các môn đệ đã nhận ra Đức Kitô khi Người bẻ bánh, khi Người cùng đồng bàn với các ông mở lòng trí các ông hiểu biết về Thánh Kinh, khi Người hạ mình phục vụ, thăm hỏi người yếu đau, chữa lành bệnh tật về tâm hồn, thể xác cho con người.. . .Chính Đức Kitô đã giải đáp cho vấn nạn của vị Linh Mục kia khi hỏi : ”Có biểu tượng nào để biết ông là một người tín hữu ?” đó là “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau”.

        Xin cho con luôn biết thể hiện là người tín hữu bằng những hành động cụ thể như Chúa đã làm là sống bác ái, yêu thương, liên đới với mọi người, biết bẻ bánh thân mình với anh em, chia sẻ vui buồn trong cuộc sống cùng với anh em. Đó chính là con đang Sống chứng nhân Tin Mừng giữa lòng đời hôm nay . AMEN.

-------------------------------
 

PS 5-C204: TÌNH YÊU KIỂU MỚI


Pt. Giuse Trần Văn Nhật
 

Hôm nay là Chúa Nhật V Phục Sinh, chỉ còn một tuần nữa, Giáo Hội sẽ mừng lễ Chúa Lên Trời PS 5-C204


Hôm nay là Chúa Nhật V Phục Sinh, chỉ còn một tuần nữa, Giáo Hội sẽ mừng lễ Chúa Lên Trời. Để chuẩn bị cho sự từ giã của Chúa Giêsu, hôm nay, Giáo Hội cho chúng ta nghe đoạn Phúc Âm được Chúa Giêsu bày tỏ trong bữa Tiệc Ly – có thể nói đây là lời trăn trối của Chúa Giêsu để lại cho chúng ta.

Lời trăn trối là tâm tình rất thiết tha của một người sắp ra đi vĩnh viễn và những lời ấy thường được trao lại cho người thân yêu với sự tin tưởng rằng lời trăn trối ấy sẽ được thực hiện. Có lẽ đó là lý do sau khi Giuđa rời khỏi phòng tiệc thì Chúa Giêsu mới bắt đầu tâm sự.

Lời trăn trối đầu tiên của Chúa Giêsu là “Hỡi các con, Thầy chỉ còn ở với các con một ít lâu nữa thôi. Thầy ban cho các con một điều răn mới: hãy yêu thương nhau. Như Thầy đã yêu thương các con, thì các con cũng phải yêu thương nhau như vậy.”

Chuyện yêu thương thì xưa như trái đất, tại sao Chúa Giêsu lại coi đó là điều răn mới? Điểm mới ở đây là kiểu cách yêu thương của Chúa Giêsu. Chúng ta hãy thử nhìn đến tình yêu của Chúa Giêsu qua cuộc đời của Người để có thể nhận ra một vài đặc điểm được coi là điều răn mới.

Trước hết, tình yêu hướng đến chân lý. Chúa Giêsu rất nhân từ, yêu thương tất cả mọi người kể cả kẻ tội lỗi nhưng Người thẳng thắn tố cáo những điều gian dối, sai trái của hàng ngũ lãnh đạo thời bấy giờ. Sự tố cáo đó không phải vì ghen tị hay ghét bỏ nhưng vì yêu thương. Chúa muốn họ được giải thoát khỏi cái tôi kiêu căng đến độ không thấy được sự thật về chính mình nên Chúa đã lên tiếng vạch trần những giả dối của các tư tế, kinh sư và biệt phái. Chúa nói với các môn đệ, “Sự thật sẽ giải thoát anh chị em” (Ga 8:32b).

Biết được sự thật về chính mình thì không dễ. Chúng ta cần tham dự những buổi tĩnh tâm để nhìn lại chính mình, để thấy được con người thật của mình qua lăng kính của Phúc Âm. Mỗi người cần nuôi dưỡng lòng yêu quý sự thật, ngay cả những sự thật nhỏ bé trong đời sống hàng ngày. Và ai có can đảm nói sự thật về chúng ta, chúng ta phải biết ơn người ấy.

Trong đời sống vợ chồng, tình yêu có thể làm cho người ta mù quáng không nhìn thấy khuyết điểm của nhau và như thế tình yêu ấy thiếu đặc điểm được coi là mới bởi vì nó không giúp vợ chồng thăng tiến. Mục đích của hôn nhân Kitô Giáo là giúp vợ chồng cùng nhau đi lên về mọi phương diện, nhất là tinh thần. Vợ chồng phải can đảm nói cho nhau biết các ưu điểm cũng như khuyết điểm, và vì yêu nhau, họ khiêm tốn chấp nhận để thay đổi.

Điều thường gây ra trở ngại trong đời sống vợ chồng là họ chỉ nói lên khuyết điểm của nhau khi “cơm không lành, canh không ngọt”. Nhiều vợ chồng sững sờ khi được người kia cho biết những sự thật về chính mình trong lúc cãi nhau. Khi khuyết điểm được nói lên ở ngoài tình yêu, nó không được đón nhận và gây tổn thương nặng nề vì được coi như một xúc phạm đến tình yêu.

Tình yêu để thăng tiến thì trái với sự nhịn nhục và nhu nhược. Có những bà vợ hiểu sai về hôn nhân Công Giáo nên họ nhịn nhục chịu đựng những sai trái của ông chồng mà không dám lên tiếng, không dám phản ứng. Có những cha mẹ nhu nhược trước những hành vi sái quấy của con cái, nhất là khi chúng đã lớn, mà không dám nói lên những sự thật trong đạo. Tình yêu ấy không phải là mới theo tinh thần Phúc Âm. Tình yêu phải hướng đến sự thật. Sự thật sẽ giải thoát chúng ta khỏi con người cũ nhiều khuyết điểm để trở nên con người mới có những ưu điểm. Sự thật sẽ thay đổi chúng ta từ một người không biết trở nên một người thành thạo. Sự thật sẽ thay đổi chúng ta từ một người cao ngạo trở nên một người khiêm tốn. Và như thế, tình yêu mới đạt được mục đích của nó.

Thứ hai, tình yêu dẫn đến sự hy sinh. Xã hội ngày nay đề cao chủ nghĩa cá nhân và sự hưởng thụ nên sự hy sinh dường như vô nghĩa, ngay cả trong tình yêu nam nữ. Có lẽ đó là một trong những lý do khiến hôn nhân ngày nay dễ đổ vỡ. Một khi vợ chồng coi sự hy sinh cho nhau là một thua thiệt, cha mẹ coi sự chăm sóc, nuôi nấng con cái là một gánh nặng thì tình yêu con người đã bị biến dạng để trở nên một loại cảm xúc vị kỷ, và điều đó đi ngược với hoạch định của Thiên Chúa.

Có thể nói không có sự hy sinh, không có sự sống. Loài thú sau khi sinh con thì tự động chăm sóc đàn con. Với loài người, một sinh vật có lý trí, có tự do, thì làm thế nào để loài người muốn hy sinh cho người khác, ngay cả đứa con của mình? Thiên Chúa đã dùng đến tình yêu dưới nhiều hình thức khác nhau, như tình yêu vợ chồng, tình yêu cha mẹ, tình bạn, tình đồng loại, v.v., và Người đề cao sự hy sinh: “Không ai có tình yêu lớn hơn người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu” (Ga 15:13).

Tình yêu dẫn đến sự hy sinh với một mục đích đó là sự cứu chuộc. Chúng ta có thể nhận thấy điều này ngay trong đời sống tự nhiên của con người. Khi còn bé, con người thường ích kỷ, hay đòi hỏi và muốn sở hữu đủ mọi thứ. Nhưng khi lớn lên, trước sự rung động của tình yêu, hai người yêu nhau sẽ phải hy sinh thời giờ, tiền bạc cho nhau để thể hiện tình yêu ấy. Vì tình yêu, con người từ từ ra khỏi cái tôi của mình để biết nghĩ đến người khác và chia sẻ cho người kia những cái gì của riêng mình. Vì tình yêu, loài người có thể bớt đi sự ích kỷ, thay đổi cái nhìn về nhân sinh quan, thấy được ý nghĩa của tình yêu và đó là khởi đầu cho một lối sống phù hợp với Phúc Âm. Tình yêu dẫn đến sự cứu độ.

Thiên Chúa muốn tất cả loài người được cứu độ qua tình yêu dù họ là người ngoại giáo hay vô tôn giáo, vậy tình yêu của Chúa Giêsu có gì khác biệt?

Sự khác biệt trong tình yêu của Chúa Giêsu là sự hy sinh có mục đích cao cả, vượt trên những ước muốn bình thường, và ngay cả ý muốn riêng tư của mình – Chúa Giêsu đã hy sinh ý riêng của mình để thánh ý của Chúa Cha được thể hiện. Đây là điều không dễ khi người ta hy sinh đủ mọi thứ như tiền tài, của cải, thời gian, công sức, ngay cả mạng sống cho một lý tưởng nào đó mà do người khác quyết định.

Tại sao đây là điểm mới của tình yêu? Bởi vì, trên thực tế, vợ chồng có thể hy sinh cho nhau vì tình yêu để thực hiện những tham vọng cá nhân, và như thế, tình yêu, thay vì giải thoát, lại ràng buộc người ta trong một cái vòng – có thể là vòng danh lợi hay quyền thế. Ngay cả trong những tổ chức của Công Giáo chúng ta, lịch sử cho thấy, người ta có thể hy sinh một cách phi thường chỉ để thực hiện những tham vọng cá nhân thay vì sống theo lý tưởng cao đẹp của Phúc Âm.

Tham vọng cá nhân thì hạn hẹp, cục bộ, thấy tốt đẹp ngay trước mắt nhưng sau thời gian mới thấy là sai lầm. Đường lối của Thiên Chúa thì khác với đường lối của thế gian. Chỉ khi nào chúng ta thực sự tin tưởng rằng đường lối của Thiên Chúa được dậy bảo trong Phúc Âm thì khôn ngoan hơn kiểu cách của chúng ta, chúng ta mới có thể từ bỏ ý riêng của mình và đi tìm ý định của Thiên Chúa.

Tình yêu sẽ đem lại sự cứu độ mà chúng ta có thể tiếp tay trong sự cứu độ ấy bằng cách hướng tình yêu của chúng ta đến sự thật, và thể hiện tình yêu bằng những hy sinh theo thánh ý của Thiên Chúa. Có như thế, người ta sẽ nhận ra chúng ta là môn đệ của Chúa Giêsu, bởi vì họ nhận thấy một tình yêu mới nơi chúng ta.

-------------------------------
 

PS 5-C205: SỐNG TỬ TẾ


Lm. Jos Tạ Duy Tuyền
 

Trong bài phát biểu chia tay của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đoạn cuối ông nói: “Chúc các đồng PS 5-C205


Trong bài phát biểu chia tay của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đoạn cuối ông nói: “Chúc các đồng chí kỳ này sẽ nghỉ chính sách và tôi cũng chúc cho cả tôi nữa ráng giữ gìn sức khỏe, bởi sức khỏe là quan trọng nhất, đồng thời làm một công dân tốt, đảng viên tốt. Làm sao ráng làm người tử tế, sống tử tế”

Sống tử tế được hiểu là sống tốt từ trong những công việc nhỏ nhặt nhất. Sống tử tế là sống biết người biết ta. Sống cho đáng sống của một nhân cách con người. Sống tử tế là một cuộc sống biết nhận và cũng biết trao ban.

Nhưng giữa dòng đời hôm nay sao sống tử tế khó quá. Người việt ngày xưa sống rất tử tế bên nhau, thế mà hôm nay kiếm sự tử tế khó như lên trời hái sao. Người Việt vẫn trọng “dĩ hòa vi quý” và “chị ngã em nâng”, “tối lửa tắt đèn có nhau”, thế mà hôm nay người Việt rất bộc trực, dễ phản kháng chẳng còn kiêng dè, nhường nhịn và tế nhị với nhau.

Có khi chỉ vì một vài centimet đất lối đi chung người ta có thể đưa nhau ra tòa, vác hung khí hù dọa người hàng xóm “tối lửa tắt đèn có nhau”. Mượn nhau một lối đi chôn ống cống làm sạch môi trường cũng gào thét thề chết chứ không mở lòng bác ái cho nhau. Ngoài đường xe chen lấn, mạnh ai nấy đi, nơi công cộng thì tự do khạc nhổ, xả rác bừa bãi, cửa quan thi nhau đút lót, sự tử tế cứ mai một dần. . .
Làm người tử tế thật khó! Dầu khó nhưng những ai có lương tri thì vẫn phải “Làm sao ráng làm người tử tế, sống tử tế”. Có làm người tử tế mới biết yêu thương đồng loại, mới biết sống công bằng bác ái với nhau.

Chúa Giê-su trong bữa tiệc ly cũng mong các môn đệ sống tử tế với nhau. Sự tử tế mà Chúa mong muốn chính là sống hiệp nhất và yêu thương nhau. Bằng lối sống tử tế ấy họ nên chứng nhân cho tin mừng. Họ phải sống đẹp khi đùm bọc, chia sẻ nâng đỡ nhau. Họ phải sống thanh cao không bon chen với danh lợi thú trần gian. Họ còn phải sống đẹp khi dấn thân phục vụ trong yêu thương mà không mong đền đáp.

Tình yêu thương hiệp nhất sẽ giúp họ vượt qua những giông tố cuộc đời. Tình yêu thương hiệp nhất sẽ giúp họ gắn bó với nhau để cùng nhau xây dựng Giáo hội và loan truyền tình yêu Chúa cho muôn dân. Tình yêu hiệp nhất là cốt lõi của tin mừng và cũng là dấu chỉ của người môn đệ Chúa. Vì “cũng ở điểm này mà người ta nhận biết anh em là môn đệ Thầy là hãy yêu thương nhau”.

Ước mong lời di chúc của Chúa được thể hiện nơi mỗi người chúng ta khi biết từ bỏ cái tôi của mình để sống hòa hợp với nhau. Xin cho chúng ta luôn khiêm tốn trong lời nói để xây dựng mà không làm tổn thương đến ai hay làm mất tình hiệp nhất trong Giáo hội. Xin đừng vì cái tôi quá lớn mà phá nát hình ảnh Giáo hội hiệp nhất yêu thương. Và nhất là hãy sống tử tế với nhau trong lời ăn tiếng nói, trong hành động luôn bác ái yêu thương. Amen.

-------------------------------
 

PS 5-C206: YÊU THƯƠNG LÀ GIỚI RĂN MỚI


Lm. Giuse Đỗ Đức Trí
 

Cuối tháng ba vừa qua, trước khi bị bãi nhiệm, Thủ tướng Việt Nam có lời chia tay với các thành PS 5-C206


Cuối tháng ba vừa qua, trước khi bị bãi nhiệm, Thủ tướng Việt Nam có lời chia tay với các thành viên chính phủ. Ông cầu chúc cho những người nghỉ hưu có sức khỏe và còn căn căn dặn mọi thành viên : Hãy ráng sống cho tử tế. Lập tức, chủ đề sống tử tế được các trang mạng và báo chí đề cập đến nhiều hơn. Có người cho rằng sau sự nghiệp chính trường, ông đã có đầy đủ mọi thứ, chỉ còn thiếu một điều, đó là sự tử tế. Người khác cho rằng không chỉ riêng cá nhân ông, mà cả xã hội Việt Nam, nhất là trong chốn quan trường, điều đang thiếu trầm trọng nhất đó là sự tử tế đối với nhau. Nhận định đó có lẽ không sai, vì thực tế con người ngày nay sống và cư xử với nhau thiếu tình yêu thương, thiếu sự tử tế và cũng không quan tâm đến việc đối xử tử tế với nhau.

Là con cái Chúa, chúng ta được mời gọi sống và cư xử với nhau bằng tình yêu thương và lòng nhân ái trong bất cứ hoàn cảnh nào, vì chính Chúa Giêsu đã dạy chúng ta : Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.

Chúa Giêsu truyền cho chúng ta giới răn mới này trong bữa tiệc ly, khi Giuđa vừa rời khỏi phòng tiệc. Trong  khung cảnh của bữa tiệc ly, khi Chúa Giêsu sống những giờ phút cuối cùng thật thân thương với các môn đệ, thì Giuđa đã vì tiền mà phản bội lại Thầy, anh đối xử thiếu tử tế với Thầy và với anh em. Trong cuộc sống, tiền bạc có thể biến người ta trở thành kẻ thù của nhau, cư xử độc ác với nhau. Cũng vì tiền bạc, người ta có thể đánh mất sự tử tế phải có trong con người. Giuđa đã đánh mất tình yêu và sự lương thiện trong tâm hồn nên anh đã hành động bất lương và bất nhân như thế.

Chúa Giêsu, dù đối diện với hành động bất nhân của Giuđa, Ngài không phản ứng giận dữ, cũng không muốn các tông đồ có cái nhìn khác về Giuđa, trái lại, Ngài hướng lòng các môn đệ về với Thiên Chúa Cha. Chúa Giêsu đã dùng lời lẽ hết sức thân thương để nói với các môn đệ : Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy, …Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau.

Gọi là giới răn mới, vì giới răn yêu thương của Chúa Giêsu vượt trội hơn giới răn của Cựu Ước. Giới răn yêu thương của Cựu Ước bị giới hạn trong phạm vi dòng tộc, quốc gia, có ranh giới giữa bạn và thù. Còn giới răn mới của Chúa Giêsu đòi hỏi một tình yêu không giới hạn, không biên giới và không còn phân biệt bạn thù, vì tất cả mọi người đều cần được yêu thương và môn đệ của Chúa phải dám yêu thương không giới hạn.

Gọi là giới răn mới, vì giới răn này đòi phải có những con người có tinh thần được đổi mới. Con người cũ là con người bị ảnh hưởng của tội lỗi, của cái tôi và sự ích kỷ. Con người mới là con người đã được Tin Mừng của Chúa Giêsu biến đổi, có một trái tim quảng đại, một tấm lòng chạnh thương mới có thể sống theo luật mới của Chúa.

Chúa Giêsu còn muốn chúng ta : Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Tức là, chúng ta không chỉ yêu thương nhau theo cảm xúc tự nhiên, mà còn phải yêu thương nhau như đã được Chúa yêu. Chúa Giêsu đã yêu thương chúng ta không chỉ như tình yêu của cha mẹ dành cho con cái, Ngài còn yêu thương đến nỗi chấp nhận từ bỏ địa vị của mình để đến ở với con người. Ngài cùng chia vui sẻ buồn với thân phận con người chúng ta, sẵn sàng tha thứ khi chúng ta phản bội Ngài. Ngài không kết án khi chúng ta phạm tội, nhưng luôn cho chúng ta có cơ hội để sửa chữa sai lầm. Ngài chạnh thương khi thấy chúng ta bơ vơ đói khổ, đã cúi xuống để yêu thương, phục vụ và rửa chân cho các môn đệ. Sau cùng, Ngài đã chấp nhận chết thay để cho chúng ta được sống. Như thế, yêu như Chúa đã yêu tức là dám sống và hành động yêu thương như chính Chúa Giêsu. Sống yêu thương sẽ là dấu hiệu đặc trưng của người môn đệ Chúa. Mọi người sẽ nhận ra chúng ta thuộc về Chúa Giêsu khi chúng ta sống yêu thương.

Đón nhận giới răn yêu thương, chúng ta được mời gọi phải thực hành và đem tình yêu thương vào xã hội hôm nay. Xã hội chúng ta đang sống dường như vắng bóng của tình yêu. Những gương sống cao đẹp, nhân ái, tử tế với nhau càng ngày càng khan hiếm. Trái lại, sự ích kỷ, bất công, gian dối và cái ác ngày càng gia tăng và gây đau khổ cho nhiều người. Con người cư xử với nhau thiếu tử tế, nhưng thừa bạo lực ; tình trạng tội ác, giết người xảy ra thường xuyên. Không ở đâu trở nên tồi tệ như tại Việt Nam, người ta sống bần cùng đến độ phải đi ăn cắp con chó ; cũng không ở đâu người ta cư xử với nhau ác như ở Việt Nam, chỉ vì một con chó, kẻ trộm chó bị cả làng kéo ra đánh cho đến chết.

Với một tinh thần mới, các tông đồ đã hăng hái lên đường rao truyền Tin Mừng yêu thương của Chúa cho mọi người, dù phải trải qua biết bao khó khăn, thử thách. Tiếp nối bước chân các Ngài, các tín hữu ngày nay được mời gọi đem tình yêu thương của Chúa đến với những người đau khổ, bất hạnh, bắt đầu từ nơi giáo xóm cho đến các vùng truyền giáo xa xôi. Cần bắt đầu từ những việc nhỏ trong cuộc sống hằng ngày, bằng cách gia tăng vị ngọt của tình yêu vào mọi lời nói, mọi cách cư xử.

Việt Nam đã bị loại ra khỏi danh sách những nơi đáng sống vì lý do người ta không cảm thấy an toàn thoải mái, bầu khí không thân thiện, con người đối xử với nhau thiếu lịch sự văn minh. Nếu đánh giá khách quan, liệu môi trường giáo xứ chúng ta có phải là môi trường đáng sống hay không ?

Nhờ ơn Bí tích Rửa tội, chúng ta đã trở thành con người mới, do đó, chúng ta phải sống và thực hành giới răn mới của Chúa Giêsu là : Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Cuộc sống chạy theo vật chất đang biến con người trở thành ích kỷ. Sự ích kỷ chính là thuốc độc, là khối u ung thư đang từng ngày giết chết tình yêu trong tâm hồn, phá hủy các tương quan giữa con người với nhau. Để sống và thực hành giới răn yêu thương của Chúa, đòi chúng ta phải chấp nhận cắt bỏ khối u ích kỷ này để có thể nghĩ đến và quan tâm tới người khác.

Tình yêu không chỉ dừng lại nơi sự quan tâm, Chúa còn đòi chúng ta bước xa hơn, đó là phải yêu như Chúa đã yêu. Có nghĩa là chúng ta phải dám mở toang tâm hồn, mở rộng đôi tay và mở rộng cửa nhà, để cho tình yêu của mình tuôn tràn đến mọi người một cách quảng đại, không giới hạn, không điều kiện. Hơn nữa, yêu như Chúa yêu có nghĩa là chúng ta phải dám chấp nhận sự thua thiệt về phía mình, dám chấp nhận hy sinh quyền lợi, và nếu cần, hi sinh cả cuộc sống cho những anh chị em chung quanh.

Hãy bắt đầu sống và thực hành giới răn yêu thương từ trong gia đình bằng việc nói với nhau cách bao dung thông cảm hơn, cư xử với nhau tử tế hơn, giàu lòng nhân ái, nhân văn hơn. Tình yêu và sự hy sinh của cha mẹ dành cho con cái thật thiêng liêng. Tuy nhiên, nhiều cha mẹ đã để cho tình cảm này trở nên xuống cấp, vấy bẩn bởi sự so đo tính toán với con cái. Chỉ khi được sống trong tình yêu và hạnh phúc thật, con trẻ mới có thể phát triển một cách quân bình và có một tâm hồn biết yêu thương.

Kế đến, hãy thực thi giới răn yêu thương nơi anh chị em trong gia đình và nơi lối xóm, bằng việc sống với nhau cách quảng đại, liên đới, cư xử với nhau cách văn minh lịch sự. Tiền bạc và quyền lợi có thể dễ dàng phá vỡ tình anh em trong gia đình, tình xóm ngõ. Anh em trong nhà, bà con trong xóm, có thể chỉ vì một lời nói, một chút của cải, vì cách cư xử thiếu tình yêu, thiếu tử tế, thiếu lịch sự có thể làm tổn thương, sứt mẻ  tình anh em và láng giềng. Thực hiện giới răn yêu thương, chúng ta cần làm cho tình anh em gia đình ngày thêm găn bó, tình xóm ngõ ngày thêm bền chặt. Mỗi người cần biết hy sinh lợi ích riêng mình để vun đắp cho lợi ích chung.

Xã hội là môi trường chúng ta phải sống và thực hành giới răn yêu thương của Chúa. Chúng ta chưa cần làm những việc to lớn, nhưng hãy bắt đầu bằng những việc nhỏ. Mỗi người hãy góp cho xã hội nhiều nụ cười hơn, nhiều cử chỉ đẹp và nhiều lòng nhân ái hơn. Việc làm yêu thương có sức lan tỏa. Khi chúng ta kiên trì gieo mầm yêu thương mỗi ngày, hoa trái yêu thương sẽ nảy nở trong xã hội này. Hãy gieo thật nhiều hạt mầm nhân ái, quảng đại và thứ tha, xã hội sẽ bớt đi những cái ác. Hãy gieo nhiều hạt mầm yêu thương, công bằng và lương thiện, môi trường sống của xã hội này sẽ trở nên đáng sống hơn.

Xin Chúa Giêsu Phục sinh, biến đổi chúng ta nên con người mới để chúng ta có thể thực hành được giới răn mới của Chúa. Amen.

-------------------------------
 

PS 5-C207: DẤU CHỈ


Trầm Thiên Thu
 

Có nhiều loại dấu chỉ. Dấu chỉ có thể là điềm báo tốt hoặc xấu (gở). Dấu chỉ bình thường thì thường PS 5-C207


Có nhiều loại dấu chỉ. Dấu chỉ có thể là điềm báo tốt hoặc xấu (gở). Dấu chỉ bình thường thì thường được gọi là dấu hiệu. Về sức khỏe, dấu chỉ được gọi là triệu chứng – điềm báo xấu về một chứng bệnh nào đó.

Dấu chỉ có ở mọi lĩnh vực: tôn giáo, xã hội, kinh tế, chính trị, môi trường, y tế, giao thông, thời tiết,… kể cả tâm linh. Thấy mây vần vũ, người ta đoán có thể mưa; thấy người khác khóc, người ta biết họ buồn; thấy người khác cười, người ta biết họ vui. Vô vàn dấu hiệu chúng ta thấy hàng ngày.

Cần biết dấu chỉ để chuẩn bị hoặc “chấn chỉnh” điều gì đó. Chúa Giêsu nói về dấu chỉ thời tiết bình thường để nói về dấu chỉ thời đại: “Anh em cứ lấy thí dụ cây vả mà học hỏi. Khi cành nó xanh tươi và đâm chồi nảy lộc thì anh em biết là mùa hè đã đến gần. Cũng vậy, khi thấy tất cả những điều đó, anh em hãy biết là Con Người đã đến gần, ở ngay ngoài cửa rồi” (Mt 24:32-33; Mc 13:28-29; Lc 21:30-31).

Thời Cựu Ước, dấu chỉ của giao ước là phép cắt bì (Cv 7:8), dấu chỉ xác định các đại lễ, ngày và năm là các vầng sáng trên vòm trời (St 1:14), dấu chỉ của một tâm hồn hạnh phúc là nét mặt vui tươi (Hc 13:26), dấu chỉ giữa Thiên Chúa với dân chúng là các ngày sa-bát (Ed 20:12).

Dấu chỉ có thể là các động thái. Chẳng hạn, quỳ là dấu chỉ của lòng sám hối, tôn thờ và cầu xin (Cv 7:50; Cv 9:40; Cv 20:30; Kn 41:43; Et 3:2; Lc 5:8; Lc 22:41), đứng là dấu chỉ kính trọng, đứng còn là tư thế của kẻ sống lại (Kh 7:9; Kh 15:2), là tư thế của những người vượt qua về miền đất hứa (Xh 12:11), là tư thế của những con người tự do (Ga 5:1; Ep 6:1-4), chắp tay hoặc khoanh tay chỉ sự nghiêm trang, kính trọng, đấm ngực chỉ sự khiêm nhường sám hối, dang tay chỉ sự cầu nguyện, làm dấu Thánh Giá là dấu chỉ nhận thức và tuyên xưng đức tin Kitô giáo, thinh lặng là dấu chỉ suy tư, suy niệm hoặc cầu nguyện,… Có nhiều dạng dấu chỉ.

Trình thuật Cv 14:21-26 cho biết về công việc truyền giáo: Sau khi đã loan Tin Mừng cho thành ấy và nhận khá nhiều người làm môn đệ, hai ông Phaolô và Banaba trở lại Lýt-ra, I-cô-ni-ô và An-ti-ô-khi-a. Hai ông củng cố tinh thần các môn đệ, khuyên họ giữ vững đức tin và xác định: “Chúng ta phải chịu nhiều gian khổ mới được vào Nước Thiên Chúa”. Lời xác định này cũng nhắc nhở và thức tỉnh mỗi chúng ta hôm nay. Chắc chắn không thể cứ tà tà hoặc cứ khơi khơi mà được vào Nước Trời. Không phải Chúa “chơi ép” hoặc hù dọa, mà đó là sự thật minh nhiên, vì Nước Trời là Viên Ngọc Quý Giá Nhất.

Trong mỗi Hội Thánh, hai ông chỉ định cho họ những kỳ mục. Sau khi ăn chay và cầu nguyện, hai ông phó thác những người đó cho Chúa, Đấng họ đã tin. Rồi hai ông đi qua miền Pi-xi-đi-a mà đến miền Pam-phy-li-a, rao giảng lời Chúa tại Péc-ghê, rồi xuống Át-ta-li-a. Từ đó hai ông vượt biển về An-ti-ô-khi-a, nơi mà trước đó các ông đã được giao phó cho ân sủng của Thiên Chúa để làm công việc vừa mới hoàn thành. Công việc gì cũng có mức độ khó khăn khác nhau, khó có thể nói việc nào khó hoặc dễ hơn việc nào. Chắc chắn công việc truyền giáo còn khó khăn hơn nhiều, rất cần sự kiên trì. Vả lại, việc chúng ta làm thì cứ làm cho tròn bổn phận, kết quả hay không là do Chúa quyết định.

Ai cũng muốn công việc đạt kết quả, không ai muốn thất bại. Nhưng đó là ý muốn của chúng ta, còn ý Chúa có thể khác. Cần tâm niệm là “làm mọi sự vì đức ái” (1 Cr 16:14) và “xin cho ý Chúa được thể hiện” (Cv 21:14). Thiên Chúa chí minh và chí thiện, Ngài thông suốt mọi sự, là “Đấng từ bi nhân hậu, chậm giận và giàu tình thương, nhân ái đối với mọi người, tỏ lòng nhân hậu với muôn loài Ngài đã dựng nên” (Tv 145:8-9). Thất bại có thể là điều xấu đối với chúng ta, nhưng trong cách nhìn của Thiên Chúa, thất bại lại tốt cho chúng ta, ít nhất là Ngài muốn chúng ta không kiêu ngạo vì ỷ mình thành công hơn người khác.

Tác giả Thánh Vịnh đã thành tâm cầu nguyện: “Lạy Chúa, muôn loài Chúa dựng nên phải dâng lời tán tạ, kẻ hiếu trung phải chúc tụng Ngài, nói lên rằng: triều đại Ngài vinh hiển, xưng tụng Ngài là Đấng quyền năng, để nhân loại được tường những chiến công của Chúa, và được biết triều đại Ngài rực rỡ vinh quang” (Tv 145:10-12). Thiên Chúa vĩnh hằng, “triều đại Ngài thiên niên vĩnh cửu, vương quyền Ngài vạn đại trường tồn, Ngài thành tín trong mọi lời Chúa phán, đầy yêu thương trong mọi việc Người làm” (Tv 145:13). Vì thế, hãy khôn ngoan mà nhận ra mình hèn yếu để khả dĩ tín thác vào Ngài mà thôi!

Thiên Chúa tốt lành, chính Ngài sẽ lau khô mọi giọt lệ và tặng ban trời mới đất mới cho những ai thành tín. Thánh Gioan kể lại thị kiến: “Bấy giờ, tôi thấy trời mới đất mới, vì trời cũ đất cũ đã biến mất, và biển cũng không còn nữa. Và tôi thấy Thành Thánh là Giêrusalem mới, từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống, sẵn sàng như tân nương trang điểm để đón tân lang” (Kh 21:1-2). Tất cả đều mới. Cái gì mới thì lạ. Rất kỳ diệu. Rồi sau đó, Thánh Gioan nghe có tiếng hô to từ phía ngai: “Đây là nhà tạm Thiên Chúa ở cùng nhân loại, Người sẽ cư ngụ cùng với họ. Họ sẽ là dân của Người, còn chính Người sẽ là Thiên-Chúa-ở-cùng-họ. Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt họ. Sẽ không còn sự chết; cũng chẳng còn tang tóc, kêu than và đau khổ nữa, vì những điều cũ đã biến mất” (Kh 21:3-4). Rõ ràng. Rạch ròi. Hoàn toàn là sự thật, chắc chắn chứ không chút gì mơ hồ. Rồi Đấng-ngự-trên-ngai còn tuyên phán thêm: “Này đây Ta ĐỔI MỚI MỌI SỰ” (Kh 21:5a). Và như vậy, tính xác thực càng được nâng cao hơn nữa!

Trình thuật Ga 13:31-35 cho biết loại dấu chỉ đặc biệt: Những lời cáo biệt của Chúa Giêsu trước cuộc khổ nạn và quy luật yêu thương tuyệt đối.

Khi Giuđa ra khỏi phòng, Đức Giêsu nói: “Giờ đây, Con Người được tôn vinh, và Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người. Nếu Thiên Chúa được tôn vinh nơi Người thì Thiên Chúa cũng sẽ tôn vinh Người nơi chính mình, và Thiên Chúa sắp tôn vinh Người”. Một câu ngắn mà từ ngữ “tôn vinh” xuất hiện tới 5 lần. Khi nghe Sư Phụ Giêsu nói vậy, có lẽ các đệ tử vui lắm, vì có thể đã đến lúc mình cũng được sống sung sướng nhờ Thầy.

Nhưng không phải như họ tưởng, vì Chúa Giêsu nói tiếp: “Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy, Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi. Anh em sẽ tìm kiếm Thầy; nhưng như Thầy đã nói với người Do Thái: ‘Nơi tôi đi, các người không thể đến được’, bây giờ, Thầy cũng nói với anh em như vậy”. Ui da! Sao vậy nhỉ? Tưởng đâu… Ai dè…! Có lẽ họ bắt đầu lờ mờ hiểu về “sự chẳng lành” nào đó sắp xảy ra… Vâng, nhưng làm sao các đệ tử hiểu được hết ý cao siêu của Thầy, vì họ còn là phàm nhân và đầy mơ ước trần tục, còn Thầy là “người cõi trên” mà!

Cuối cùng, Chúa Giêsu cho họ biết dấu hiệu đặc biệt nhất: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Mọi người sẽ NHẬN BIẾT anh em là môn đệ của Thầy ở ĐIỂM này: là anh em có LÒNG YÊU THƯƠNG NHAU”. Cũng chỉ một câu ngắn mà chữ “yêu thương” được lặp lại tới 4 lần.

Đạo của Đức Kitô Giêsu đơn giản là Đạo Làm Người, là Nhân Đạo, điều mà ai cũng cần, tôn giáo nào cũng cần, xã hội nào cũng cần, thể chế nào cũng cần,… Nói chung là AI CŨNG CẦN, mà CẦN thì PHẢI THỰC HIỆN. Hoàn toàn hợp lý, mình muốn có thì phải thể hiện với người khác. Luật Yêu là Khuôn Vàng Thước Ngọc để đo lường trong cuộc sống: “Tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta” (Mt 7:12; Lc 6:31).

Thánh Phaolô đã đúc kết: “Ai yêu người thì đã chu toàn lề luật. Yêu thương là chu toàn lề luật” (Rm 13:8 và 10). Hiền triết Khổng Tử (551–479 trước công nguyên) đã dạy đệ tử: “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” (điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác). Tương tự, hiền triết Aristotle (384–322 trước công nguyên) cũng dạy: “Đừng áp đặt trên người khác những điều mà bạn không thích”.

Trong Do Thái giáo có hai trường phái đạo đức: Trường phái của Shammai chủ trương khắc khổ, và trường phái của Hilel chủ trương phóng khoáng. Một hôm, có một người đến xin học tập với Shammai, anh ta thưa: “Thưa thày, tôi muốn làm môn đệ thày, nhưng trước hết, xin thày cho tóm gọn luật phải giữ trong bao lâu tôi còn có thể đứng trên một chân để nghe thầy giảng”. Shammai liền đuổi anh ta đi và trao cho một cuốn sách dày về luật mà ông đang cầm trên tay. Anh ta đến gặp Hilel và cũng nói với ông lời ấy, Hilel nói với anh ta: “Những gì anh không thích thì đừng làm cho người khác, đó là tóm tắt về luật”. Anh ta giác ngộ và nhận thấy đó là BÀI HỌC QUÝ GIÁ NHẤT ở đời.

Các dấu chỉ quen thuộc cho biết ai là “người của Thiên Chúa” đã được chính Đức Kitô Giêsu giới thiệu qua Bát Phúc (Mt 5:3-12). Và các dấu chỉ về lòng thương xót được trình bày qua Mười Bốn Mối Thương Người – gồm bảy mối thương về thể lý và bảy mối thương về linh hồn.

Lạy Thiên Chúa, xin giúp con biết nhận biết Thánh Ý Ngài qua các dấu chỉ của chính cuộc đời con, đặc biệt là các dấu chỉ của thời đại, nhờ đó con khả dĩ tuân phục và thi hành để Thánh Ý Ngài nên trọn. Con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ nhân loại. Amen.

-------------------------------
 

PS 5-C208: CHÚA NHẬT 5 PHỤC SINH_C


Lm. Antôn

Ông bà anh chị em thân mến. 
 

Bài đọc 1 Chúa nhật tuần trước cho chúng ta biết về sự thành công trong các cuộc hành trình rao PS 5-C208


Bài đọc 1 Chúa nhật tuần trước cho chúng ta biết về sự thành công trong các cuộc hành trình rao giảng Tin mừng của thánh Phao-lô, dẫn dắt nhiều người Do thái và ngoại đạo tin vào Chúa Giê-su Ki-tô là Con Thiên Chúa, là Đấng Thiên Sai.  Nhưng trong khi đó cũng tạo ra những sự chống đối, ganh ghét và thù hằn.  Trong bài đọc 1 hôm nay, thánh Phao-lô quay trở lại thăm các cộng đoàn Ki-tô hữu ở An-ti-ô-ki-a.  Mặc dù đã bị đối xử một cách không tốt đẹp từ những người chống đối trong hành trình trước đây, nhưng không vì thế mà ngài sợ hãi.  Ở tại cộng đoàn này, thánh Phao-lô biết được những khó khăn và thử thách trong đời sống của những Ki-tô hữu, đồng thời chứng kiến sự thành công của sứ mạng rao giảng lời Chúa, và sự can đảm chứng nhân là môn đệ Chúa Ki-tô của mình, nhiều người tin và sống theo giới răn Chúa dạy.

Trong bài đọc 2 hôm nay chúng ta nghe đoạn cuối của sách Khải huyền theo thánh Gioan, và chương cuối này cho chúng ta biết mu5ch đích, ý nghĩa hay điểm chính của sách này.  Chúng ta thấy bài đọc 2 của những Chúa nhật tuần vừa qua cũng trích trong sách Khải huyền, tiên đoán chiến tranh, loạn lạc, nhiều sự đau khổ và kinh hoàng sẽ xảy ra, được diễn tả qua những hình ảnh kinh sợ.  Nhưng nếu chúng ta nhìn vào bài học lịch sử của thế giới, đều xác nhận sự tiên đoán khốc liệt của sách Khải huyền rất chính xác, có nghĩa là phải trải qua loạn lạc, sự kinh hoàng và đau khổ thì mới tới vinh quang, thì mới có hòa bình, vì loạn lạc và đau khổ là phần cuộc sống của thế giới ở trần gian này.

Mấy ngày trước đây, tôi có đọc được một bài báo có tựa đề: NGƯỜI VIỆT ĐỘC ÁC VỚI NHAU TỪ BAO GIỜ VÀ BAO GIỜ SẼ THÔI?  Trong bài báo này, tác giả cho biết ngày nay mỗi năm có thêm hàng mấy trăm ngàn người Việt ở quê nhà bị đau khổ hành hạ vì bệnh ung thư, và có đến hơn 70 ngàn người chết.  Lý do vì bị chính hành động độc ác của người Việt đầu độc nhau bằng thực phẩm, rau và hàng hóa nhiễm độc, pha, tẩm chất hóa học. Bây giờ trên cả nước không tìm đâu ra một tiệm bán đồ ăn, bán rau an toàn.  Sau năm 1975, chúng ta thấy mọi người tìm đủ mọi cách để sống, ngày nay người ta tìm để mọi cách để có lợi nhuận, kể cả những hành động độc ác đầu độc giết hại lẫn nhau, lan tràn khắp cả nước, và thấm vào mọi tầng lớp dân chúng.  Tác giả bài báo cho rằng vì “điều kiện xã hội, cơ chế chính trị đã khơi mầm tội ác và ngăn chận những mầm tốt được sản sinh.”  Chúng ta có thể đặt câu hỏi: “Bao giờ người Việt mới cảnh tỉnh?  Bao giờ hành động này sẽ chấm dứt?”   Tác giả bài báo đã kết luận rằng: “Người Việt có khả năng vươn lên như bất cứ dân tộc, quốc gia nào trên thế giới nếu có cơ hội, và cơ hội đó không do ai ban phát mà phải tự tạo cho chính mình.”  (Chân Trời Mới Media. Nguồn: FB Trần Trung Đạo)  

Tôi nghĩ rằng chỉ có quyền năng của Thiên Chúa mới có thể biến đổi lòng dạ con người mà thôi. Chỉ khi nào người ta có một lòng tin thực sự vào tình yêu và lòng thương xót của Chúa, thì người ta mới tỉnh ngộ và chấm dứt không đầu độc, giết hại lẫn nhau. Chúng ta hãy đặt niềm tin vào quyền năng của Thiên Chúa, và cầu nguyện cho anh chị em đang đau khổ, đang chịu cảnh gian truân.

Bài đọc 1 cho chúng ta biết khi thánh Phao-lô đến củng cố tinh thần và đức tin của các môn đồ và Ki-tô hữu, ngài khẳng định rằng: “Chúng ta phải trải qua nhiều nỗi gian truân mới được vào nước Thiên Chúa.”  Ngài không nói nếu chúng ta tin và theo Chúa, chúng ta sẽ không bao giờ phải đối diện với những gian truân và đau khổ. Nhưng gian truân và đau khổ của những người tin theo Chúa khác biệt với những gian truân và đau khổ thường tình trong cuộc sống.  Tôi tin chắc chắn những người không có Chúa Giê-su trong cuộc sống, đau khổ một cách khó khăn hơn, vì họ không được chia sẻ ơn sủng, ý nghĩa và cảm nghiệm tình yêu của Chúa.  Loạn lạc, gian truân và đau khổ sẽ đến hiện diện trong đời sống của tất cả mọi người sống trên mặt trái đất này, nhưng đó không phải là điểm chính hay ý nghĩa chính của sách Khải huyền.  Ý nghĩa chính của sách Khải huyền là chiến thắng vinh hiển cho những người trung thành tin theo và yêu mến Chúa Giê-su Ki-tô.   Bài đọc 2 hôm nay bắt đầu chương cuối của sách Khải huyền và cho chúng ta biết sự vui mừng vinh hiển qua hình ảnh Thiên Chúa sẽ thiết lập một trời mới, đất mới.

Ông bà anh chị em thân mến. Con đường dẫn dắt chúng ta đến công việc tạo dựng một công trình mới của Thiên Chúa là một giới răn mới mà Chúa Giê-su ban cho chúng ta: “Như Thầy đã yêu thương các con, thì các con cũng hãy yêu thương nhau. Căn cứ vào điều này mà mọi người nhận biết các con là môn đệ của Thầy, là nếu các con yêu thương nhau.”  Có lẽ nhiều người thắc mắc tự hỏi có điều gì mới mẻ về giới răn yêu thương này?  Chúng ta đã nói và đã nghe rất nhiều về yêu thương.  Thưa, đây là điều mới cho chúng ta.  Chúng ta, là những con người bình thường, phải tuân theo mệnh lệnh yêu thương và yêu thương theo đường lối của Thiên Chúa.  Có nghĩa là chúng ta phải yêu thương như Chúa đã yêu thương chúng ta. Chúng ta biết, người đời thường chỉ yêu những ai yêu mình, có lợi cho mình, theo bản tính ích kỷ của mình. Chúa muốn các môn đệ phải yêu như Chúa đã yêu, yêu thương mọi người, kể cả kẻ thù ghét.  Tình yêu của Chúa được diễn tả cách cụ thể qua sự tha thứ, phục vụ, hy sinh, quảng đại, đau khổ và chết trên thập giá.  Tình yêu Chúa kêu mời chúng ta không độc ác với nhau, không thù ghét, làm hại người khác bằng bất cứ hình thức nào.  Nhưng làm sao chúng ta có thể thực hành những điều quá cao, vượt trên bản tính loài người của chúng ta?  Thật vậy, chúng ta chỉ có thể yêu thương theo như tình yêu của Chúa khi chúng ta có Chúa ở trong tâm hồn và trong đời sống, giúp chúng ta yêu thương cách này mà thôi.  Tầm quan trọng của tình yêu thương Chúa trong tâm hồn chúng ta thúc đẩy chúng ta chia sẻ sự yêu thương của Chúa với người khác trong vui mừng và an bình của Chúa, một sự an bình mà thế gian không thể ban cho chúng ta, và một sự vui mừng chỉ phát xuất từ Chúa mà ra thôi. Chúa nói: “Nếu các con tuân giữ lệnh Thầy truyền, các con sẽ ở trong tình yêu của Thầy, cũng như Thầy đã giữ lệnh truyền của Cha Thầy, nên Thầy ở lại trong tình yêu của Người. Thầy nói với các con điều đó, để niềm vui của Thầy ở trong các con, và niềm vui của các con được trọn vẹn.” (Ga. 15, 9-11) 

Để mọi sự có thể xảy ra, điều quan trọng là chúng ta phải luôn có một sự liên hệ mật thiết với Chúa Giê-su, và đón nhận Ngài vào trong tâm hồn chúng ta. Chúa Giê-su đã thực hiện điều đó một cách quyền năng và độc nhất trong Bí tích Thánh Thể mà chúng ta bây giờ cử hành.  Xin Chúa giúp chúng ta biết mở tâm hồn đón nhận Ngài.

-------------------------------
 

PS 5-C209: BÀI HỌC THỰC TẾ


Lm. Jos. DĐH.
 

Lời chào cao hơn mâm cỗ. Lỗ nhỏ làm đắm thuyền, lỗ kiến vỡ đê, tí lửa cháy trời. Đó là những PS 5-C209


Lời chào cao hơn mâm cỗ. Lỗ nhỏ làm đắm thuyền, lỗ kiến vỡ đê, tí lửa cháy trời. Đó là những câu tục ngữ, được tiền nhân đúc kết từ kinh nghiệm cuộc sống, nhắn gởi lại cho hậu thế. Có những tài sản cao quý đến độ con cháu luôn trân trọng như “bản di chúc”: tiếng khóc, tiếng cười, hoặc truyền thống sống đức ái của gia tộc. Nếu chưa làm mẹ, mấy ai hiểu lời người xưa : có tát cạn biển đông mới thấu tỏ lòng mẹ. Nếu chưa một lần được gọi là cha, liệu ai hiểu nổi : không trèo qua non thái, sao thấu hiểu được tình cha ? Bao lâu tôi và bạn đã thật khôn lớn, hẳn lời ru năm xưa sẽ vô cùng ý nghĩa : con ơi nhớ lấy câu này, ơn cha nghĩa mẹ, công thầy chớ quên.

Đức Giêsu quý mến học trò cách chân thành không khác gì tình “bằng hữu”, Ngài thực tế bài học yêu thương trong nhóm 12, cụm từ yêu thương ngắn ngủi ấy giá trị hơn “mâm cao cỗ đầy”. Trong yêu thương có sức mạnh nội tại như muối như men, như vị ngọt của tình huynh đệ, tình bè bạn, hiệp thông sống động trong tình Giêsu. Hãy yêu thương nhau, không đơn giản chỉ là mệnh lệnh, đúng hơn phải gọi là quà tặng, vì trong gói quà yêu thương có niềm vui khám phá, có đau khổ hạnh phúc, có tự do đón nhận.

“Thầy ban cho các con điều răn mới là các con hãy yêu thương nhau”, mới ở điểm nào ?  hẳn chúng ta phải lưu ý là “như Thầy đã yêu thương anh em, anh em cũng hãy yêu thương nhau”. Mới và thực tế “như Thầy đã yêu” là yêu vô vị lợi, yêu không tính toán, yêu đến cùng. Mới và thực tế còn được hiểu là nguồn gốc yêu thương phát xuất từ Thiên Chúa, phải cảm nhận được tình yêu của Thầy Giêsu, nếu không giữa chúng ta yêu nhau chỉ là ích kỷ, vị lợi.

Thực tế tình yêu nào cũng đưa dẫn con người đến hạnh phúc, nhưng “yêu như Thầy yêu” mang mầu sắc dấn thân phục vụ, là dám hy sinh cho cả đối tượng gian ác. Có những thứ tình cảm mà người ta gọi là tình yêu, có những thứ nước mà người ta gọi là rượu, nghe có vẻ lạ. Thực ra, men để biến nước thành rượu, hay men để nung nấu tình bạn thành tình yêu, luôn cần đến một yếu tố là thời gian. Hãy yêu thương, sẽ chỉ là khẩu hiệu, lý thuyết nếu trong đó thiếu tính thực tế, không bắt nguồn từ tình yêu Giêsu.

Quan niệm thực tế của con người thường dựa vào sự công bằng, có gieo có gặt, bạn yêu tôi, tôi yêu bạn. Tình yêu mà Đức Giêsu đã từng thể hiện, tình yêu đó là vượt qua lẽ công bằng tự nhiên, làm ơn làm phúc cho người xa lạ, yêu thương không mong được đáp đền. Nét đẹp của tình yêu cũng được cha ông chúng ta thực tế với câu ca dao : chẳng thà ăn bát cơm rau, còn hơn cá thịt nói nhau nặng lời. Tình yêu thương tự bản chất đã có hy sinh, chín bỏ làm mười, gia đình hòa thuận, nhà nhà an vui.

Trước vẻ đẹp phong phú của tình yêu, Chúa không cần chúng ta phải có đầu óc bách khoa, không cần người ta phải đạo đức nhiệm nhặt như các vị thánh khổ tu. Nhưng Ngài cần các học trò của Ngài biết sống yêu thương : “người ta cứ dấu này mà nhận biết anh em là môn đệ của Thầy, là anh em hãy yêu thương nhau”. Điều tốt nhất cha mẹ có thể làm cho con cái là họ biết yêu thương nhau. Điều thực tế hơn đối với người học trò Giêsu, đó là trái tim của người môn đệ luôn đủ tình yêu của Thầy Giêsu trước các tương quan tha nhân.

Làm sao người Kitô hữu chúng ta áp dụng vào cuộc sống hiện tại này bài học yêu thương của Đức Giêsu, khi mà đầu óc chúng ta trĩu nặng lý sự : có thực mới vực được đạo ? Trong khi Chúa Giêsu không hề phân biệt đối xử giầu nghèo, người xấu xa tội lỗi, người thánh thiện tốt lành, Ngài vẫn hết mực yêu thương. Tính ích kỷ nhỏ nhoi thường khép lòng người ta lại, để rồi hận thù, chia rẽ vây hãm các tương quan của với ta ! Bài học thực tế hơn cả đó là từng giây phút trong đời, chúng ta hãy cậy nhờ vào chuẩn mực của tình yêu Giêsu, một tình yêu mà trong anh chị em mình luôn có hình ảnh Đức Giêsu yêu thương.

Cảm nhận vẻ đẹp của tình yêu Giêsu, đón nhận tinh thần mới trong gói quà yêu thương để chia sẽ cho nhau, hẳn là mỗi người chúng ta đang thực thi đức ái Kitô. Nếu cha ông chúng ta nói rằng : hoa không xinh đẹp lấy đâu ra kẻ ngắm nhìn ? Tình không chín mùi, mấy ai dám bước lên xe hoa ? Vâng, người môn đệ của Đức Kitô không thể thiếu đức yêu thương trong tâm hồn, không thể cư xử có tình Chúa tình người trong các tương quan, khi chúng ta hiểu biết và sống đức yêu thương dựa trên môi miệng, Xin tình yêu Giêsu mãi mãi là sức mạnh, là ơn ban trước tinh thần quảng đại dấn thân, mỗi chúng ta đều là môn đệ của Ngài. Amen.

-------------------------------
 

PS 5-C210: YÊU NHƯ THẦY


Lm. JB. Nguyễn Minh Hùng
 

Đoạn Tin Mừng hôm nay nằm trong bối cảnh mà sự giã từ, sự dao động vì sắp ly biệt càng lúc PS 5-C210


Đoạn Tin Mừng hôm nay nằm trong bối cảnh mà sự giã từ, sự dao động vì sắp ly biệt càng lúc càng trĩu nặng. Chúa Giêsu không còn nhiều thời gian để ở bên các môn đệ của Người. Người sắp bước vào một chuyến đi dài mà không ai có thể theo được.

Trước khi rời xa để thực hiện chuyến đi, Chúa để lại cho đoàn môn đệ và cho cả Hội Thánh của Chúa lời di chúc thấm thía, đó là di chúc tình yêu. Người gọi đó là điều răn mà Người ban cho họ.

Yêu người như yêu chính mình đã khó. Hôm nay Chúa dạy yêu như Chúa yêu: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”. Sao lại là “điều răn mới”? Và sao lại là “yêu như Thầy”. “Yêu như Thầy đã yêu” là yêu như thế nào?

I. ĐIỀU RĂN MỚI.

Tình yêu không mới. Đúng hơn, tình yêu đã là chuyện vĩnh cửu. Trong nhân loại, tình yêu đã có từ muôn thưở. Tình yêu sẽ còn tồn tại như chính con người vẫn tồn tại vậy. Nhưng vì sao Chúa lại gọi tình yêu do Chúa ban là “điều răn mới”? “Mới” là bởi hãy “yêu như Thầy”.

Không chỉ là yêu. Cũng không yêu chung chung. Nhưng là “yêu như Thầy đã yêu”! “Yêu như Thầy đã yêu” là thứ tình yêu mà người môn đệ của Thầy phải khám phá, phải học đòi, phải vươn tới, phải ấp ủ suốt đời, phải sống cho trọn vẹn.

Trong tình yêu mới này, trong giới răn hoàn hảo này, Chúa không còn lấy bất cứ cái gì để làm điểm đối chiếu cho tình yêu mà là lấy chính Chúa: “Yêu như Thầy”.

Sách Đệ Nhị Luật của bộ Cựu Ước dạy hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù. Tin Mừng theo thánh Mathêu đi một bước cao hơn, khi trích lại lời sách Lêvi: đừng thù oán ai, nhưng hãy yêu mọi người như yêu chính mình (Mt 22, 39 – lấy bản thân làm điểm đối chiếu).

Nhưng kinh nghiệm của đời sống một Kitô hữu cho ta thấy, tình yêu ngoài Chúa, tình yêu không lấy Chúa làm trọng tâm, dù có tốt, dù lấy bản thân làm đối chiếu, vẫn không hoàn hảo.

Một người nghiện ngập, hay một người tự tử vẫn yêu chính mình. Yêu cuồn nhiệt nữa là đàng khác. Yêu bản thân cách mãnh liệt, họ mới chiều chuộng mình, họ mới trở nên mù quáng.

Vì thế, nếu yêu người khác như người nghiện, người tự tử yêu bản thân họ, sẽ là một thứ yêu vô cùng đáng sợ. Yêu theo kiểu mù quáng ấy, chẳng những chúng ta không cần, mà còn phải lên án, còn phải tránh xa. Vì thế, yêu người như yêu bản thân còn là thứ tình yêu còn khiếm khuyết.

Điều răn mới là di chúc quý báu của mọi Kitô hữu. Từ nay, người Kitô hữu được mời gọi hãy sống điều răn mới. Họ phải ghi tâm khắc cốt lệnh truyến của Thầy Chí Thánh. Họ phải truyền cho nhau từ đời nọ đến đời kia như gia sản có một không hai mà họ là người hạnh phúc được Thầy trao cho để sống, để giữ gìn, để loan báo…

II. YÊU NHƯ THẦY.

Chúa đã yêu chúng ta bằng tình yêu vị kỷ. Chúa đã yêu chúng ta bằng tình yêu hy sinh. Chúa đã yêu chúng ta bằng tình yêu cảm thông, hiểu biết và đón nhận.

Chúa đã yêu chúng ta bằng tình yêu tha thứ. Đó là một tình yêu trọn vẹn, tràn đầy. Yêu đến quên mình. Yêu đến mất mạng sống vì người mình yêu. Yêu đến không còn một tính toán nào. Yêu không vụ lợi cho bản thân, mà chỉ nghĩ đến người mình yêu. Yêu đến tha thứ vô điều kiện. Yêu không mặc cả. Yêu đến hiến dâng cả đời mình. Yêu đến mức dù có thế nào cũng không bao giờ hối hận. Yêu tha thiết, yêu tận cùng, yêu không giới hạn…

Chúa Kitô đã yêu thương con người bằng một tình yêu mãnh liệt như thế. Để rồi bằng chính tình yêu ấy, Người đòi chúng ta cũng hãy yêu thương nhau như Người đã yêu thương chúng ta.

Vì “Yêu như Thầy đã yêu” là điều răn của Thầy, nên từ nay, người môn đệ yêu thương nhau, sống chan hòa cùng nhau, hy sinh và tận tụy vì nhau, đó sẽ là dấu ấn, là bằng chứng, là danh dự, là tước hiệu, là tên gọi của người môn đệ.

Nét riêng biệt, không thể nhầm lẫn, không thể pha trộn là từ nay họ yêu nhau như Thầy của họ đã yêu họ. Bởi đó mà “mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy: là anh em có lòng yêu thương nhau”.

III. MỘT MINH CHỨNG CHO LỐI SỐNG “YÊU NHƯ THẦY”.

Chúa muốn chúng ta yêu nhau bằng chính tình yêu của Chúa. Điều này khó. Nó như một thách thức lớn cho sự phấn đấu của bản tính nhân loại. Nhưng khó không có nghĩa là không thể thực hiện.

Nhiều anh chị em của chúng ta đã sống bằng chính tình yêu của Chúa cách hết sức anh dũng. Họ đã làm được. Chúng ta tin rằng, một khi thấm nhuần lời Chúa dạy, chúng ta cũng sẽ làm được, cũng sẽ anh dũnh như họ.

Câu chuyện về thánh Maximilien Kolbe mà nhiều người biết đến sẽ như một minh chứng cụ thể cho lối sống “yêu như Thầy” của mỗi người chúng ta.

Nhắc lại cái chết của linh mục Maximilien Kolbe, người Balan, được vị giáo hoàng đồng hương của Cha, Đức Gioan Phaolô II phong thánh năm 1982, là nhắc tới một trong những giai đoạn kinh hoàng nhất của lịch sử loài người.

Đó chính là giai đoạn diễn ra chiến tranh thế giới lần thứ II, trong đó sự man rợ và diệt chủng của Đức quốc xã gây ra, muôn muôn đời thế giới khó có thể quên được.

Thánh Maximilien Kolbe thụ phong linh mục năm 1918. Cha đã hai lần bị Đức quốc xã bắt. Lần đầu bị bắt năm 1940, bị giam tại trại Oranienburg. Lần thứ hai Cha bị bắt ngày 17.2.1941 và bị giam tại trại tập trung Auschwitz.

Auschwitz là một nhà tù hãi hùng bao gồm mọi hình phạt và kỷ luật sắt ghê gớm, độc ác dành cho các tù nhân. Mỗi tù nhân không còn được mang tên mình, thay vào đó là những con số. Cha Maximilien Kolbe mang số tù binh là 16.670.

Tại nhà tù này, Đức quốc xã đưa ra một quy định hết sức oan nghiệt: Nếu có một tù nhân trốn trại, thì mười người khác phải chết thay. Rất nhiều tù nhân là nạn nhân của thứ luật lệ tàn độc này. Cha Maximilien Kolbe cũng trở thành một trong những nạn nhân ấy.

Đó là một buổi chiều tháng 8.1941, một người tù đã vượt ngục thành công. Thế là mười người khác bị chỉ định chết thay cho anh.

Trong số mười người này có anh lính Gajowniczek. Anh kêu khóc thảm thiết vì anh còn mẹ già, còn vợ, còn con thơ không ai nuôi dưỡng.

Trước thảm cảnh đó, vì lòng yêu mến Chúa, yêu thương con người, Cha Maximilien Kolbe đứng ra xin được chết thế cho anh lính tội nghiệp kia. Được chấp nhận, Cha cùng đoàn tử tù bước vào phòng hơi ngạt số 14.

Hôm sau, người ta mở cửa phòng để lôi xác ra ngoài, nhưng Cha Maximilien Kolbe còn thoi thóp, người ta chích cho Cha một mũi thuốc ân huệ. Cha tắt thở đúng vào chiều ngày áp lễ Đức Mẹ hồn xác lên trời 14.8.1941.

Tấm gương chết thay cho người lính vượt ngục của cha Maximilien Kolbe dạy ta can đảm sống điều răn mới của Chúa. Từ nay, Kitô hữu có sống là sống cho Chúa, cho anh chị em của họ. Họ có chết cũng là chết cho Chúa và cho anh chị em.

Cách chung, trong đời sống hằng ngày, ta có thể thể hiện lối sống “yêu như Thầy” bằng tất cả những nghĩa cử yêu thương, đón nhận như: làm hòa với kẻ ghét mình; cầu nguyện cho những ai thù nghịch mình; luôn sống mối phúc thứ bảy là gây bầu khí hòa thuận chứ không xung khắc bất hòa; hay bằng những việc hy sinh, phục vụ nhằm xây dựng và kiến tạo đời sống…

Thế giới hôm nay như sa mạc thiếu vắng tình yêu. Nhận lãnh điều răn mới hãy “yêu như Thầy”, người Kitô hữu có nhiệm vụ mang tình yêu ra đi biến sa mạc thành đồng xanh màu mỡ.

-------------------------------
 

PS 5-C211: ĐẶC ĐIỂM CỦA LÒNG YÊU THƯƠNG CHÂN THỰC


Lm. Giuse Trực
 

Tông huấn mới của Đức Thánh Cha Phanxicô được công bố sáng ngày 8-4-2016, tại Phòng báo PS 5-C211


Tông huấn mới của Đức Thánh Cha Phanxicô được công bố sáng ngày 8-4-2016, tại Phòng báo chí Tòa Thánh. Văn kiện này đúc kết thành quả của hai Thượng Hội Đồng Giám Mục về gia đình do Đức Thánh Cha triệu tập năm 2014 và 2015. Tông huấn hậu Thượng Hội đồng Giám mục Thế giới này mang tên: “Amoris laetitia” (Niềm vui yêu thương).

Trong chương 4, số 90 của Tông huấn, Đức Thánh Cha đã trích một đoạn thư của thánh Phaolô gởi cho giáo đoàn Côrintô: “Lòng yêu thương thì kiên nhẫn, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không cao ngạo hay khiếm nhã. Lòng yêu thương không tìm tư lợi, nó không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Lòng yêu thương tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả” (1Cr 13:4-7). Đức Thánh Cha muốn đặt lại những yếu tính này vào đời sống hôn nhân gia đình, vì nó sẽ là nền tảng để xây dựng hạnh phúc.

Đặt đoạn thư của thánh Phaolô dưới ánh sáng của đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta sẽ thấy được những đặc điểm của lòng yêu thương chân thực.

I. TỪ ĐOẠN TIN MỪNG

Qua 5 câu ngắn ngủi của đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy được tất cả tình yêu thương của Thiên Chúa Cha qua Đức Giêsu Kitô khi Ngài để lại cho các môn đệ di chúc như 1 kho tàng quý giá: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau” (Ga 13, 34). Không chỉ ban cho các môn đệ, mà qua các môn đệ đến với tất cả mọi người: “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau” (Ga13, 35). Vì vậy đây vừa là ân ban, nhưng cũng vừa là trách nhiệm cho những môn đệ của Đức Giêsu.

Như vậy giới răn mới của Đức Giêsu chính là tình yêu thương. Khi các môn đệ của Ngài biết sống theo giới răn mới này thì chắc chắn họ sẽ tìm được hạnh phúc đích thực.

II. ĐẾN TÔNG HUẤN NIỀM VUI YÊU THƯƠNG

Chúng ta bắt gặp những đặc tính của tình yêu thương trong Tông huấn “Niềm Vui Yêu Thương” mà Đức Thánh Cha Phanxicô vừa ban hành. Ngài đã hướng dẫn hết sức cụ thể từng đặc tính một qua đoạn thư của thánh Phaolô gởi cho tín hữu Côrintô. Nhưng trong khuôn khổ bài giảng trong thánh lễ mà cũng chính Đức Thánh Cha Phanxicô đã đề nghị với các linh mục: “Làm ơn giảng ngắn lại”, chúng ta chỉ tìm hiểu 3 đặc tính: “Kiên nhẫn, không ghen tương, và chịu đựng”.

“Lòng yêu thương thì kiên nhẫn”
Theo từ điển Tiếng Việt, kiên nhẫn: “là trạng thái của sự chịu đựng trong những hoàn cảnh khó khăn, có nghĩa là kiên trì đối mặt với sự chậm trễ hoặc hành động khiêu khích mà không biểu hiện sự khó chịu hoặc giận dữ một cách tiêu cực”.

Còn với Đức Thánh Cha Phanxicô, kiên nhẫn không chỉ là sự chịu đựng, mà nó xuất phát từ tính cách của Thiên Chúa: “Chậm nổi giận”. Như vậy “chậm nổi giận” là đức tính của một người không hành động bốc đồng, nhưng họ tránh gây xúc phạm đến người khác. Đức Thánh Cha viết: “Sự “kiên nhẫn” của Thiên Chúa, được chứng tỏ qua lòng thương xót của Người đối với những người tội lỗi, là dấu chỉ uy quyền thực sự của Người”.

Từ đó chúng ta nhận ra uy quyền thực sự của một con người chính là sự kiên nhẫn trước những sai lỗi của người khác. Nó xuất phát từ một tình yêu thương hết sức mạnh mẽ. Tình yêu thương này chấp nhận những sai lỗi và chờ đợi sự sửa đổi của người khác. Đó cũng chính là lý do để chúng ta tin vào Thiên Chúa, vì Ngài luôn kiên nhẫn với chúng ta.

“Lòng yêu thương không ghen tương”
Đức Thánh Cha viết: “Lòng yêu thương không có chỗ dành cho việc không vui trước vận may của người khác”.

Đức Chúa đã truyền cho dân: “Ngươi đừng thèm muốn nhà cửa của người lân cận ngươi; ngươi đừng thèm muốn vợ của người lân cận ngươi, hay đầy tớ nam đầy tớ nữ của họ, hay bò lừa, hoặc bất cứ điều gì của người lân cận ngươi” (Xh 20,17).

Như vậy sâu xa của việc ghen tương là vì con người ham muốn vô độ, cái gì cũng muốn, nên thấy người khác sở hữu, họ cũng muốn sở hữu, mặc dù họ không biết phải làm gì với những điều họ sở hữu, đơn giản là “có cho có với người ta”. Và kế đến, ghen tị là vì muốn người khác nhìn nhận giá trị của họ. Họ sợ người khác đánh giá họ qua những gì họ sở hữu. Người ta có, anh không có, vậy là anh thua người ta rồi! Vì vậy phải tìm mọi cách có cho bằng được điều người khác có, dù mình không cần đến và đôi khi đã dư thừa.

Như vậy ghen tương là vì chúng ta chỉ nghĩ đến mình mà không nghĩ đến người khác. Tình yêu của chúng ta chỉ là tình yêu vị kỷ chứ không phải vị tha, và càng không phải là vị Thiên. Rõ ràng chúng ta không quan tâm đến hạnh phúc của người khác. Khi thấy người khác được điều này điều nọ, thay vì vui mừng với hạnh phúc của họ, chúng ta lại tức tối, bực bội, hậm hực… tìm cách để họ mất đi điều đó, đồng thời để nó về tay chúng ta. Không nghĩ đến hạnh phúc người khác, chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mình.

“Lòng yêu thương chịu đựng mọi sự”
Sự chịu đựng mà Đức Thánh Cha muốn nói ở đây không phải chỉ là sức mạnh của lý trí và ý chí để chấp nhận một cơn đau, mà nó xuất phát từ “lòng yêu thương không bao giờ bỏ cuộc, dù trong những giờ phút đen tối nhất. Nó chứng tỏ một anh hùng tính ngoan cường, một sức mạnh đề kháng bất cứ trào lưu tiêu cực nào, một dấn thân không thể nào dẹp bỏ đối với sự thiện”.

Như vậy sự chịu đựng mà Đức Thánh Cha đề cập đến xuất phát từ thái độ tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp. Chính thái độ đó giúp con người luôn nhìn ra những cái đẹp trong cái xấu. Mục sư Martin Luther King đã viết: “Người ghét bạn nhất vẫn có điều tốt ở trong họ; ngay quốc gia ghét bạn nhất cũng có điều tốt trong nó”.

Chỉ có tình yêu thương mới có thể giúp con người chịu đựng để mong chờ một tương lại tốt đẹp. Đó là tấm gương của thánh nữ Mônica và nhiều vị thánh khác.

Vì vậy, khi chúng ta bị người khác đối xử tệ bạc, khi chúng ta trở thành một con rối trong một tập thể, hay con cờ trong một thế cờ… lòng yêu thương sẽ giúp chúng ta chịu đựng vì chúng ta biết rằng Thiên Chúa luôn muốn mọi sự tốt lành cho chúng ta.

Sau cùng Đức Thánh Cha viết: “Trong đời sống gia đình, ta cần vun sới sức mạnh yêu thương ấy, một sức mạnh có thể giúp ta đấu tranh với mọi sự ác đang đe dọa nó. Lòng yêu thương không nhường bước cho hận thù, cho khinh miệt người khác hay ước muốn gây thương tích hoặc chiếm ưu thế. Lý tưởng Kitô Giáo, đặc biệt trong gia đình, là một tình yêu không bao giờ bỏ cuộc”.

Với những gợi ý của Đức Thánh Cha Phanxicô từ bài ca đức ái của thánh Phaolô, chúng ta nhìn thấy được những đặc tính của tình yêu thương mà Đức Giêsu đã muốn chúng ta sống là làm chứng. Đó là một tình yêu “kiên nhẫn, không ghen tương và chịu đựng”.

Xin ơn Chúa giúp để chúng con biết yêu thương như Chúa dạy.

-------------------------------

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây