71. Kha-ba-cúc

Thứ năm - 29/09/2022 07:14
71. Kha-ba-cúc
71. Kha-ba-cúc
71. Kha-ba-cúc
---------------------------------------
Chương 01. 1
Chương 02. 3
Chương 03. 7
---------------------------------------

Chương 01

Tên sách
1 Lời sấm ngôn sứ Kha-ba-cúc đã nhận được qua thị kiến.
I. Cuộc Ðối Thoại Giữa Ngôn Sứ Và Thiên Chúa
Lời phàn nàn thứ nhất của ngôn sứ: Sự công chính suy thoái
2 Cho đến bao giờ, lạy Ðức Chúa,
con kêu cứu mà Ngài chẳng đoái nghe,
con la lên: "Bạo tàn!" mà Ngài không cứu vớt?
3 Sao Ngài bắt con phải chứng kiến tội ác hoài,
còn Ngài cứ đứng nhìn cảnh khổ đau?
Trước mắt con, toàn là cảnh phá phách, bạo tàn,
chỗ nào cũng thấy tranh chấp và cãi cọ.
4 Vì thế, Luật không được tuân giữ,
công lý chẳng còn thấy xuất hiện,
vì kẻ gian ác bủa vây người công chính
nên chỉ còn thứ công lý vạy vọ.
Sấm ngôn đầu tiên: Dân Can-đê, một tai hoạ Ðức Chúa gửi đến
5 Hãy đưa mắt nhìn xem các dân tộc, hãy kinh ngạc sững sờ,
vì chính vào thời các ngươi, Ta sắp làm một việc,
một việc mà các ngươi sẽ chẳng tin, nếu có ai kể lại.
6 Này Ta khiến cho dân Can-đê nổi lên,
một dân hung hăng tàn bạo;
nó rảo khắp miền đất rộng mênh mông
để chiếm đoạt nhà cửa không phải của mình.
7 Nó thật là đáng kinh đáng sợ
nó dùng sức mạnh mà áp đặt công lý và oai phong.
8 Ngựa chiến của nó chạy nhanh hơn loài báo,
chúng nhanh nhẹn hơn sói ban chiều;
kỵ mã của nó từ xa phóng tới,
bay nhanh như phượng hoàng lao xuống bắt mồi.
9 Chúng kéo đến cùng nhau cướp phá,
mặt hầm hầm như thể gió đông,
gom tù binh tựa hồ đống cát.
10 Ðám dân ấy chế nhạo các vua, biến các thủ lãnh nên trò cười.
Nó coi thường mọi thành trì kiên cố
và đắp ụ đánh chiếm các thành.
11 Bấy giờ tựa như cơn gió, nó ùa đến và bay đi.
Tội của nó là coi sức mạnh của mình như thần như thánh.
Lời phàn nàn thứ hai của ngôn sứ: Kẻ áp bức đòi tiền hối lộ
12 Từ muôn thuở, Ngài chẳng là Ðức Chúa,
là Thiên Chúa con thờ, là Ðức Thánh của con,
là Ðấng Bất Tử sao?
Lạy Ðức Chúa, chính vì để xét xử mà Ngài đã đặt dân ấy lên.
Lạy Ðức Chúa là đá tảng, chính vì để thi hành án phạt
mà Ngài đã cho nó được mạnh sức.
13 Mắt của Ngài thật quá tinh tuyền
không thể chịu được điều gian ác,
Ngài không thể nhìn xem cảnh khốn cùng,
tại sao Ngài cứ đứng nhìn quân phản bội, sao Ngài lặng thinh
khi kẻ gian ác nuốt trửng người chính trực hơn mình?
14 Ngài xử với con người như với cá biển,
như côn trùng không người trông coi.
15 Nó thả câu bắt hết, tung lưới chụp lấy tất cả,
nó quăng chài gom lại. Vì thế, nó hân hoan vui mừng.
16 Nó dâng lễ tế cho lưới, nó đốt hương kính chài.
Chính nhờ những thứ ấy
nó được những phần ăn béo bở và lương thực dồi dào.
17 Có phải vì thế nó tuốt gươm không ngừng tàn sát các dân tộc
chẳng một chút xót thương.
 --------------------------------

Chương 02

Sấm ngôn thứ hai: Người công chính sẽ được sống nhờ lòng thành tín
1 Tôi sẽ ra đứng ở chòi canh, đứng gác trên tường luỹ
canh chừng xem Người nói với tôi điều gì
và đáp lại nỗi bất bình của tôi ra sao!
2 Ðức Chúa trả lời và nói với tôi: "Hãy viết lại thị kiến
và khắc vào tấm bia cho ai nấy đọc được xuôi chảy.
3 Ðó là một thị kiến sẽ xảy ra vào thời ấn định.
Nó đang tiến nhanh tới chỗ hoàn thành,
chứ không làm cho ai thất vọng.
Nếu nó chậm tới, thì cứ đợi chờ,
vì thế nào nó cũng đến, chứ không trì hoãn đâu.
4 Này đây, ai không có tâm hồn ngay thẳng sẽ ngã gục,
còn người công chính thì sẽ được sống,
nhờ lòng thành tín của mình."
II. Những Lời Chúc Dữ Cho Kẻ Áp Bức
5 Quả thật, thứ rượu ấy đưa tới phản bội,
kẻ ngạo mạn ấy chẳng đạt thành công.
Nó toác họng ra như âm phủ,
nó như thần chết chẳng bao giờ thoả thuê.
Nó quy tụ mọi dân đến bên cạnh,
tập hợp mọi nước tới quanh mình.
6 Nhưng tất cả các dân đó lại chẳng ví von châm chọc,
chẳng đặt vè chế nhạo nó sao? Chúng nói:
Những lời chúc dữ
I
Khốn thay kẻ vơ vét những thứ không phải của mình
- cho mãi tới khi nao?
Khốn thay kẻ giữ đầy mình của người ta cầm cố!
7 Nào các kẻ cho ngươi vay mượn
lại chẳng bất thình lình đứng lên,
các kẻ hối lộ ngươi lại không tỉnh ngộ?
Bấy giờ ngươi sẽ là món mồi ngon cho chúng.
8 Bởi vì chính ngươi đã cướp bóc bao dân tộc,
nên những dân còn lại sẽ cướp bóc ngươi,
vì ngươi đã đổ máu người đồng loại,
đã tàn phá thành thị đất đai và mọi dân cư trong thành.
II
9 Khốn thay kẻ gian tham bớt xén,
chiếm của bất công cho nhà mình,
để làm tổ cho mình trên cao hầu thoát khỏi tai hoạ.
10 Như thế là ngươi đã quyết định điều ô nhục cho nhà mình,
ngươi tiêu huỷ nhiều dân nên thành người đắc tội,
11 vì đá chân tường cũng phải kêu lên
và đòn tay gỗ sẽ trả lời cho nó.
III
12 Khốn thay kẻ lấy xương máu xây thành,
lấy bất công dựng phố.
13 Các dân vất vả để làm mồi cho lửa thiêu,
các nước kiệt quệ mà chẳng được ích gì,
đó chẳng phải là do Ðức Chúa các đạo binh sao?
14 Quả thật, sự hiểu biết Ðức Chúa quang vinh
sẽ tràn ngập cõi đất
cũng như nước lấp đầy lòng biển.
IV
15 Khốn thay kẻ chuốc rượu cho anh em mình,
kẻ pha chất độc làm cho nó say sưa, để thấy nó trần truồng.
16 Ngươi đã thấm nhục nhã, chứ không phải vinh quang.
Ðến lượt ngươi, ngươi phải uống và để lộ của quý ra.
Ðức Chúa sẽ lại giáng xuống ngươi chén thịnh nộ,
nỗi ô nhục sẽ thay thế vinh quang của ngươi.
17 Quả thật, bạo lực ở Li-băng sẽ bao phủ lấy thân ngươi.
Thấy súc vật bị giết, ngươi sợ hãi bàng hoàng,
vì ngươi đã làm đổ máu người đồng loại,
đã tàn phá thành thị đất đai và dân cư trong thành.
V
18 Tượng tạc có ích lợi gì đâu mà phải tốn công tạc ra nó?
Tượng đúc và những trò gạt gẫm ích lợi gì mà người thợ phải tin
để làm ra những tượng câm nín?
19 Khốn thay kẻ nói với khúc gỗ: "Chỗi dậy đi!"
và nói với hòn đá câm lặng: "Thức dậy nào!"
Nó có thể dạy được chi? Này, nó tuy được mạ vàng mạ bạc,
nhưng không một chút sinh khí nơi mình.
20 Còn Ðức Chúa, Người ngự trong thánh điện,
toàn thể cõi đất, hãy thinh lặng trước nhan Người!
 --------------------------------

Chương 03

III. Cầu Xin Ðức Chúa Can Thiệp
1 Lời cầu nguyện của ngôn sứ Kha-ba-cúc, theo điệu Ai ca.
2 Lạy Ðức Chúa, con đã nghe truyền tụng về Ngài,
công trình Ngài, lạy Ðức Chúa, lòng con kính sợ!
Qua mọi thời, xin cho tái diễn công trình ấy.
Qua mọi thời, xin làm cho thiên hạ được tường!
Trong cơn thịnh nộ, xin Ngài nhớ xót thương.
3 Này Thiên Chúa tự miền Tê-man ngự giá,
tự núi Pa-ran, kìa Ðức Thánh quang lâm.
Bóng uy phong rợp chín tầng trời,
câu chúc tụng vang mười phương đất.
4 Chúa rực rỡ khác nào ánh sáng,
mở đôi tay toả chiếu hào quang,
nơi đó ẩn tàng quyền năng Chúa.
5 Ôn dịch đi mở lối cho Người;
sốt rét theo Người sát gót chân.
6 Người dừng bước, cõi đất liền lảo đảo,
Người đưa mắt, các dân phải té nhào;
núi non vạn đại cũng rã tan, gò nổng thiên thu đều tan chảy:
đó là những con đường xưa kia Ngài vẫn đi.
7 Con đã thấy lều trại của Cu-san lâm hoạ,
các nhà bạt của xứ Mít-gian chuyển rung.
8 Phải chăng Ngài nổi giận với các sông, lạy Ðức Chúa,
phải chăng Ngài thịnh nộ trừng phạt các sông
và nổi cơn lôi đình trừng phạt biển,
khi Ngài thắng yên cương cho ngựa,
và ngự trên xa mã của Ngài?
9 Ngài tuốt trần cung nỏ, lắp tên vào dây cung,
xẻ đất thành sông ngòi.
10 Thấy Ngài, núi rùng mình khiếp sợ,
mây tầng đổ mưa, vực thẳm vang tiếng gào, và giơ tay lên cao.
11 Mặt trời và mặt trăng đứng nguyên tại chỗ,
trước mũi tên lấp loáng,
trước ngọn giáo chớp loè Ngài phóng đi.
12 Trong cơn lôi đình, Ngài rảo cùng cõi đất;
trong cơn thịnh nộ, Ngài chà đạp chư dân.
13 Ngài xuất chinh cứu độ dân Ngài,
cứu độ đấng Ngài đã xức dầu tấn phong.
Ngài đánh quỵ thủ lãnh nòi gian ác, lật nền nhà cho đá trơ ra.
14 Ngài phóng tên bắn vỡ đầu thủ lãnh của chúng,
đang khi chúng reo hò, kéo đến như vũ bão
để đánh đuổi tôi đi như thể sắp ăn tươi nuốt sống
kẻ khốn cùng trong nơi trú ẩn.
15 Ngài mở lối cho chiến mã của Ngài vào biển cả,
giữa ba đào cuồn cuộn nước mênh mông.
16 Chuyện vừa lọt tai, ruột đã rối bời,
mới nghe điều đó, môi miệng con run rẩy,
bệnh mục xương đã nhập vào mình,
chân lảo đảo không còn vững bước.
Con bình tĩnh đợi ngày khốn quẫn
chụp xuống đầu dân xông đánh chúng con.
17 Thật thế, cây vả không còn đâm bông nữa,
cả vườn nho không được trái nào.
Quả ô-liu, đợi hoài không thấy, ruộng đồng chẳng đem lại gì ăn.
Bầy chiên dê biến mất khỏi ràn, ngó vào chuồng, bò bê hết sạch.
18 Nhưng phần tôi, tôi nhảy mừng vì Ðức Chúa,
hỷ hoan vì Thiên Chúa, Ðấng cứu độ tôi.
19 Ðức Chúa là Chúa Thượng, làm cho tôi mạnh sức,
cho đôi chân này lanh lẹ tựa chân nai,
và dẫn tôi đi trên đỉnh núi cao vời.
------------------------------------
 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây