Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 110 - TN 16-A: Chuyện thầy ẩn tu tên Cé-bas-tien

Thứ năm - 20/07/2023 05:23
Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 110 - TN 16-A: Chuyện thầy ẩn tu tên Cé-bas-tien
Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 110 - TN 16-A: Chuyện thầy ẩn tu tên Cé-bas-tien
Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 110 - Thường Niên 16-A:
Chuyện thầy ẩn tu tên Cé-bas-tien

-------------------------------------

Bạn thân mến,

Có một truyện xưa, được dân gian truyền miệng cho nhau nghe câu chuyện này:

Tại một nhà nguyện vắng vẻ ở trên núi, có một thầy ẩn tu tên là Cé-bas-tien, thường hay lui tới để cầu nguyện.

Trong nhà nguyện này, dân chúng tôn kính một tượng thánh giá, với tước hiệu là “Tượng Chúa ban ơn”.

Thấy dân chúng có lòng tin, thường tới đây để cầu xin ơn lành, thầy Cé-bas-tien cũng thêm lòng tin mến.

Một hôm, nhân lúc vắng người, thầy đến quỳ gối gần tượng thánh giá và đơn thành khẩn nguyện:

- “Lạy Chúa, con ước ao được chia sẻ đau khổ với Chúa, xin cho con được thế chỗ Chúa trên thập giá”.

Rồi thầy quỳ yên lặng, mắt đăm đăm nhìn lên thánh giá, mong được Chúa đáp lời.

Một lúc sau, thầy nghe như từ trên thánh giá có tiếng phán bảo:

- “Được, Ta bằng lòng để con thế chỗ Ta trên thập giá, nhưng với một điều kiện duy nhất là: Bất cứ điều gì xảy ra, tai con nghe gì, mắt con thấy gì, con đều phải giữ im lặng, không được nói năng gì hết”.

Thầy Cé-bas-tien đã hứa, và được Chúa Giêsu cho lên thế chỗ Ngài trên thập giá.

Ngày qua ngày, dân chúng vẫn đến quỳ trước tượng thánh giá đế cầu nguyện, nhưng không ai hay biết về việc thế chỗ, đổi ngôi giữa Chúa Giêsu và thầy Cé-bas-tien.

Một hôm, có người đến quỳ cầu nguyện. Xong, ông đứng dậy ra về, bỏ quên lại dưới ghế cái túi đầy tiền. Thấy vậy, thầy vẫn yên lặng.

Một lúc sau, có người có vẻ nghè,o bước vào nhà thờ cầu nguyện. Sau lúc cầu nguyện, ông mở mắt trông thấy thấy có túi đầy tiền ở phía trước mặt, mà lúc đó trong nhà thờ không có ai, nên cứ nghĩ, đó là “ơn lành Chúa ban cho mình”, nên bình thản xách túi tiền ra đi.

Kế đến, có chàng thanh niên cũng vào nhà thờ, quỳ gối cầu nguyện, xin ơn che chở, cho chuyến tàu vượt biển đi xa.

Cầu nguyện xong, chàng thanh niên đứng dậy đi về.

Nhưng, khi vừa bước ra khỏi nhà thờ, thì người chủ túi tiền cũng vội vàng trở lại, chạy vào nhà thờ tìm lại túi tiền. Nhưng túi tiền thì không thấy đâu, mà nhà thờ lúc này thì trống vắng, không thấy có một ai, chỉ duy có chàng thanh niên này, nên ông ta túm lấy cổ chàng thanh niên, vì nghi chàng ta là kẻ đã lấy túi tiền của anh ta. Chuyện lùm xùm không phân định được đúng sai, họ định lôi nhau tới công an để xử, thì thầy Cé-bas-tien ở trên thánh giá, vì không cầm lòng được nữa, nên hô lớn tiếng:

- “Đứng lại!”;

Lúc đó, hiện trường cũng đã có vài người.

Mọi người ngạc nhiên, hướng lên thánh giá, để nghe thầy phân trần sự việc.

Sau khi đã rõ đầu đuôi về thầy và về sự việc, nên ai về nhà nấy.

Còn chủ túi tiền cũng nhanh chân đi tìm người nghèo để xin lại túi tiền. Chàng thanh niên thì cũng vội vàng ra đi cho kịp chuyến tàu.

*****

Khi nhà thờ không còn ai, thì Chúa Giêsu xuất hiện, lên tiếng phán trách thầy Cé-bas-tien:

- Con hãy mau xuống ngay khỏi thập giá đi! Con không xứng đáng thế chỗ cho Ta, vì con đã không biết giữ im lặng như lời con hứa.

Thầy Cé-bas-tien liền vội vã phân trần:

- Nhưng mà lạy Chúa, làm sao con có thể chịu đựng được trước cảnh bất công đó?

*****

Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta cũng nóng vội, không chịu đựng nổi trước cảnh người tốt, kẻ xấu, chung sống lẫn lộn, cỏ dại và lúa tốt mọc chen nhau trong cánh đồng thế giới.

Chúng ta đặt câu hỏi:

- Chúa có muốn chúng con nhổ cỏ vứt nó đi không?
- Chúa có muốn chúng con tiêu diệt hay trục xuất những người gian ác, những tội lỗi đó ra khỏi cộng đoàn chúng ta không?”.

Hãy nghe Chúa trả lời:

“Cứ để đấy, đợi đến mùa gặt sẽ hay ”.

*****

Dụ ngôn cỏ dại trong ruộng lúa đã đánh trúng vào điểm thắc mắc của người Do Thái và của các môn đệ Chúa Giêsu:

- Làm sao trong Nước Trời, Nước của Thiên Chúa, lại có thể lẫn lộn lúa tốt với cỏ dại được?

- Làm sao chính Chúa đã rao giảng Nước Trời đang đến rồi, mà chẳng thấy những người gian ác, tội lỗi phải bị tiêu diệt.

Chính Ngôn sứ Isaia cũng đã rừng mơ ước và loan báo:

“Dân Chúa, sẽ chỉ gồm những người công chính” (Is 60,31).

Và ngay cả thánh Gioan Tẩy Giả, những ngày chuẩn bị cho Chúa Cứu Thế xuất hiện, cũng đã rao giảng:

“Ngài đang cầm sẵn chiếc nia trong tay, để rê sạch lúa trong sân: lúa tốt Ngài thu vào kho lẫm, còn lúa lép, trấu rác, Ngài sẽ đốt bằng lửa không bao giờ tắt” (Mt 3,12).

Vậy mà khi Chúa Giêsu, Đấng Thiên Sai, Đấng Cứu Thế đến, thì lại làm trật lất hết:

Ngài chả có tiêu diệt người tội lỗi, lại còn tìm mọi cách cứu gỡ họ. Cứu gỡ cả thứ phụ nữ ngoại tình bị bắt quả tang, cả những thứ mà người ta cho là trời phạt nhãn tiền, đến độ mang án tật nguyền từ lòng mẹ: đui mù, què quặt, cùi hủi, mọi người đều ghê tởm, đều xa tránh…

Đáng lẽ ra, chỉ những người có chức vị cao cấp nhất, những người thánh thiện đạo đức, thì mới xứng đáng được đồng bàn với mình, thế mà Chúa Giêsu lại đi lân la, nhậu nhẹt, với những người tội lỗi, những người bất lương.

Đối với kẻ thù, những kẻ không đội trời chung, thì đáng lẽ ra Chúa Giêsu phải tiêu diệt nó cho đến tận căn, tận gốc rễ mới phải, đàng này Ngài lại còn đòi hỏi mọi người phải cầu nguyện cho nó, thậm chí còn phải yêu thương nó.

******

Hôm nay, Tin Mừng Chúa Nhật 16 TN A (Mt 13, 24-30) , nói về dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng lúa, Chúa Giêsu đã giải đáp những thắc mắc sâu sắc đó và đã mặc khải cho chúng ta chính tâm tình của Thiên Chúa. Đó là:

Ngoại trừ Đấng thấu suốt tận tâm can con người, thì không ai được quyền tự phong cho mình chức vụ quan toà, để xét xử hay xếp hạng anh em: ai là lúa tốt, ai là cỏ lùng.

Ta nên nhớ: Bao lâu còn đang sống, còn đang lựa chọn và hành động, thì con người vẫn chưa đạt tới mức độ cố định, là đã hết hẳn tật xấu, hay đã dứt khoát trở thành kẻ gian ác.

Nóng vội kết án anh em, là hành động trái ngược với tấm lòng từ bi hay thương xót của Chúa và làm hư chương trình cứu độ của Chúa:

Đòi nhổ cỏ lùng giữa mùa lúa đâm bông, là đòi dạy khôn Thiên Chúa, là phá hoại cả cánh đồng lúa và mùa gặt của Ngài.

Nói chung, qua dụ ngôn lúa và cỏ lùng, Chúa mời gọi chúng ta phải biết nhìn về tương lai, hãy biết tin vào tương lai, hãy kiên nhẫn chờ đợi, gắn liền với sự tin tưởng vào tương lai.

- Có bệnh rồi sẽ khỏi,
- Chiến tranh sẽ có thể chấm dứt.
- Bất công và kỳ thị sẽ không thể kéo dài vĩnh viễn.
- Kẻ phạm tội sẽ có thể hối cải,
- Người thất vọng sẽ tìm lại được hy vọng…

Nhưng nhẫn nại, kiên trì, không có nghĩa là khoanh tay, ngồi im đấy, chờ đợi trong thái độ thụ động.

Người Kitô hữu, một khi tin ở sự thắng thế của cái tốt, tin tưởng ở một tương lai tốt đẹp, tin ở công trình cứu chuộc của Thiên Chúa, thì cũng phải là người hoạt động một cách tích cực, góp phần  vào công cuộc xây dựng xã hội, để cái xấu sẽ mất dần khả năng gieo rắc nọc độc của nó.

Lạy Chúa, Chúa biết rõ chúng con, hơn chúng con biết con, nên Chúa sẽ không ngạc nhiên về những gì xẩy ra nơi chúng con.

Xin cho con cũng biết học nơi Chúa tấm lòng quảng đại và tình yêu thương rộng mở, để con biết đối xử tốt với anh chị em con. Amen.

----------------------------------

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây