Chuyện Đời Đạo - Sách 18- Bài 374 Bữa ăn cuối trước ly hôn ---------------------------------
Bạn thân mến,
Những ngày này tôi đang bất mãn về cuộc hôn nhân của mình:
Người chồng sáng sáng ra khỏi nhà từ lúc tôi chưa ngủ dậy, tối khuya mới trở về, thậm chí nhiều hôm tôi lên giường đi ngủ một mình chẳng cảm nhận được có chồng ngủ bên cạnh…
Vậy nhưng, thu nhập của chồng cũng chẳng khá khẩm gì. Tôi cảm thấy tình cảm vợ chồng giữa hai chúng tôi cứ nhạt dần. Không còn những cái ôm vội vàng, những cái hôn nhanh lên má, không còn khái niệm tặng quà, không còn nỗi hoan hỉ mỗi khi đi làm về…
Khi nghe nỗi niềm tâm sự của tôi, mấy cô bạn gái thân thiết nghiêm túc phân tích vấn về và đưa ra kết luận:
“Sống với nhau nhạt nhẽo như vậy thì nên giải thoát sớm đi”.
*****
Chia tay mấy cô bạn gái đó, trên đường về nhà, tôi đã hạ quyết tâm.
Về đến nhà, nhìn căn phòng mấy năm rồi vẫn đơn giản, không có gì thay đổi, bỗng cảm thấy chán chường khó tả:
- Đón con về, lấy sữa cho nó uống, nó đánh đổ cả sữa xuống sàn nhà. Tôi vội vớ cái giẻ lau sữa dưới sàn, nhận thấy căn phòng quá bề bộn.
Đang vội nấu cơm, thì chuông điện thoại reo: Chồng báo tối nay lại về muộn.
Đang bực mình, tôi thò tay nắm hai quai nồi định bắc xuống bếp thì kêu lên một tiếng, rồi đặt vội xuống. Tay tôi đã bị bỏng rộp lên rồi. Miếng nhựa chống bỏng ở quai nồi đã rụng rã từ lâu, tôi đã nói với chồng năm lần, bảy lượt, nhưng mãi vẫn chưa sửa. Tôi càng thấy ý định ly hôn là đúng đắn.
Tôi tắt bếp, bước ra phòng ngoài, soi vào gương, đôi mắt trong trẻo ngày nào, nay đã mờ nhạt, đầy ấm ức, cuộc sống gia đình thật đáng sợ. Tôi cần phải thoát khỏi cuộc sống vô nghĩa này, nhanh chóng rời xa nơi này.
Hai giờ sau, chồng tôi về, không thấy trên bàn có cơm, chỉ thấy tôi ngồi thừ ra một mình trong bóng tối:
- “Sao, chưa nấu cơm à ?”.
Vừa nói, anh vừa bước vào bếp.
- “Tại sao phải nấu cơm? Bấy lâu nay tôi nấu đủ rồi. Từ nay trở đi, tôi sẽ không nấu nữa. Sống thế này tôi không chịu được. Chúng ta phải ly hôn thôi”.
Trong bếp, chồng tôi đang ra sức rửa một cái chảo bị dính.
Phản ứng đầu tiên của chồng tôi là:
- “Em nói gì anh không nghe rõ?”.
Phản ứng tiếp theo là:
- “Anh nghe nhầm phải không? Em nói lại xem nào!”.
Cuối cùng, anh ta cũng đã hiểu được ý của tôi.
Lúc này con trai tôi bỗng cất tiếng khóc, anh ta chạy vội vào trong phòng bế con ra và cho nó uống sữa, ngạc nhiên hỏi dồn:
- “Sao đang sống tử tế, lại đòi ly hôn?”.
Tôi cười khẩy !!!
*****
Tối đó, tôi cố ý ngủ riêng.
Theo kinh nghiệm của các cô bạn: Ly hôn không đơn giản, nhiều thứ ràng buộc, như tình cảm, tài sản, thói quen. Vì thế, nhất định phải có nghị lực mới làm được.
Để có thể tiến hành thuận lợi, tôi cần thực hiện 3 điều:
1- Thứ nhất, không đi chợ thổi cơm nữa. Tách sinh hoạt của hai người ra. 2- Thứ hai, không ngủ chung. Không cho cơ hội làm lành. 3- Thứ ba, kinh tế riêng rẽ.
Nằm trên ghế sofa mãi, mà không sao ngủ được, tôi bật dậy viết đơn ly hôn.
Tôi nhẩm tính tài sản trong nhà….
Tôi là người Bắc, chồng là người Nam. Cùng nhau đến thành phố biển này, bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Nay đã ngoài 30, đã mua được hai căn nhà, đều đứng tên tôi.
Chúng tôi ở căn có 3 phòng, còn căn nhỏ cho thuê mỗi tháng, chồng tôi còn có hai cửa hàng.
Trong đơn ly hôn tôi viết rất rõ ràng: Hai căn nhà và con trai thuộc về tôi, cửa hàng thuộc về anh ta. Như vậy là hợp lý rồi.
Hôm sau, khi đưa cho anh ta tờ đơn ly hôn, tôi đồng thời đặt lên bàn ăn mẩu giấy:
– Tôi muốn tự do !
Anh ta ngây người ra, tôi sốt ruột giục:
– Anh ký đi!
Nnói xong, tôi liền cảm thấy mình có phần hơi quá đáng, liền đổi giọng: Chúng ta kết hôn chưa lâu, nhưng cũng sống với nhau 5, 6 năm rồi. Lẽ nào anh không thấy: Chúng ta là người của hai thế giới? Chia tay tốt cho cả anh, lẫn tôi…
*****
Một tuần sau, anh gọi điện cho tôi, giọng trầm buồn, anh nói:
“Anh ký rồi, chiều nay, chúng ta cùng ăn với nhau một bữa nhé. Vẫn chỗ cũ, anh sẽ đưa đơn cho em”.
Anh gác máy rồi, tôi vẫn ngồi đờ đẫn trên ghế.
Hết giờ làm việc, tôi lấy lại tinh thần, đi đến nhà hàng ven biển, nơi mà chúng tôi thường đến.
Mấy hôm không gặp, anh như gầy đi, ánh mắt ưu tư, râu đã được cạo nom sáng sủa hơn, anh lặng lẽ đẩy cái phong bì đến trước mặt tôi.
Tôi chưa ngồi xuống, đã thấy cay cay mắt. Tôi thật sự sắp phải rời xa người con trai này ư? Tôi bỗng cảm thấy hoang mang, lẽ nào cứ thế này mất anh ấy sao?
– Đã đến rồi thì gọi chút gì ăn nhé, có thể là vì đây là bữa cơm cuối cùng. – anh nhìn tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt trong veo và dịu dàng, quay ra gọi người phụ vụ:
“ Cho một suất cơm thịt bò xào ớt, một bát canh ngao”. Đây, đều là những món tôi thích nhất. Tôi ngồi im, anh bỗng nói với tôi:
– Bữa cơm cuối cùng này, em có thể gọi cho anh món anh thích ăn không?
Món anh thích ăn? Tôi bỗng bối rối, tôi chẳng biết anh thích ăn món gì…
– Anh thích món gì? Chẳng phải anh luôn ăn giống em hay sao?
Anh lại mỉm cười, nói chậm rãi:
– Thực ra, ngần ấy năm sống với nhau, anh luôn ăn những món, mà mình không thích. Em quên rồi sao, anh là người miền Nam, anh thích ăn những món ăn chế biến kiểu miền Nam, hơi ngọt ngọt chút.
Nghe anh nói, mặt tôi nóng bừng.
Đúng là ngần ấy năm, tôi chưa từng nghĩ đến việc hỏi anh thích ăn món gì, lần đầu tiên biết anh thích ăn những món ngọt, lại là lúc ly hôn, thật nực cười. Tôi muốn ứa nước mắt, nhưng vẫn cố kìm lại.
– Anh quyết định rồi, nhà, cửa hàng, mọi đồ đạc trong nhà đều thuộc về em, anh chỉ mang theo mấy quyển sách và vài bộ quần áo thôi.
Nghe những lời từ biệt đó, tôi không nén được, mới buột miệng hỏi:
- “Anh định đi đâu?”.
Gần 2.000 ngày đầu kề má ấp, đã từng thề thốt, đã từng yêu nhau, tôi thực sự chưa từng suy nghĩ nghiêm túc cuộc sống không có người đàn ông này sẽ như thế nào…
– Kì thực, trong ngần ấy năm sống ở đây, bố mẹ và bạn bè anh ở miền Nam, luôn giục anh về quê làm ăn. Nhưng do em thích biển, thích lãng mạn, nên anh chiều theo em. Ở đây gió biển, mang mùi tanh của cá, ăn đồ biển anh không thích, công việc cũng chẳng sáng sủa gì, đã làm em thiệt thòi…
– Anh nói gì thế? Em không phải vì những thứ đó. – Tôi không ngăn được nước mắt.
– Ly hôn xong anh sẽ về miền Nam. Sau này em sống một mình, lại nuôi con, em sẽ vất vả. – Anh rít một hơi thuốc, chậm rãi nói tiếp:
– Cho nên, anh để lại tất cả cho em. Tiền cho thuê nhà và cửa hàng, em nên tích lại, đừng tiêu linh tinh, để phòng khi cần có cái mà tiêu.
– Vậy anh thì làm thế nào?
– Anh tính rồi, đàn ông quăng ở đâu chả sống, không như đàn bà con gái, cả tin lương thiện, dễ bị tổn thương.
Nhìn ánh mắt thương cảm của anh đối với tôi, tôi bỗng trào nước mắt.
- “Đừng khóc, em yêu!” – Anh đặt tay lên vai tôi, cử chỉ quen thuộc, tôi thích cái vẻ đàn ông ấy của anh. Vậy mà, không hiểu sao lúc sống bên nhau, tôi lại không hề nhận thấy, thậm chí còn cảm thấy ghét.
– Anh phải đi rồi. Em biết không, mỗi lần gia đình bên em tụ họp, đông vui, anh đều cảm thấy trống trải. Anh cũng rất nhớ bố mẹ, họ cũng già cả rồi…
Những lời đó khiến tôi xúc động vô cùng, tôi thấy mình quá vô tâm, bỗng tôi hiểu ra rằng: Tôi vẫn còn yêu thương anh và không thể xa anh. Đây là người đàn ông tốt. Tôi biết nhiều vụ ly hôn, vợ chồng chửi bới lẫn nhau, trở nên thù ghét nhau vì tài sản. Còn tôi, tôi chưa hề thấy vụ ly hôn nào như thế này:
- Nghi thức chia tay thật dịu dàng, thật thâm trầm, thật độ lượng. Một sự chia tay đầy ắp tình thương và sự lưu luyến.
Đến tận giây phút này, tôi mới biết: Sống với tôi, anh cũng phải che giấu những cảm xúc không vui, những điều không hợp, chỉ vì tôi.
– Như thế, sao anh không nói sớm? – Tôi nắm chặt tay anh, không còn quan tâm đến lòng kiêu hãnh của mình nữa.
– Anh yêu em, anh muốn em sống vui vẻ, không phải bận lòng vì những việc vặt ấy.
Tôi thẫn thờ, một lúc sau tôi nói:
– Anh… Anh có thể không đi không?
Chúng tôi, tay trong tay, bước ra khỏi nhà hàng, bên ngoài gió biển rất mát, tôi ngồi sau xe máy của anh đi về nhà. Tôi ôm chặt lấy anh, cảm thấy thật hạnh phúc.
Sau này, bạn bè hỏi tôi:
- “Đã ly hôn xong chưa?”
Tôi kể cho họ nghe bữa tối hôm đó và nói với họ:
- “Sự việc vừa rồi đã cho tôi một bài học.
Hiện nay, ly hôn ngày càng dễ, nhưng chính vì thế, biết giữ gìn hôn nhân, mới là một việc khó, đòi hỏi phải có lý tính, trí tuệ, độ lượng và nhường nhịn”.