Chuyện Đời Đạo - Bài 327 Chuyện kể của ÐHY. FX. Nguyễn Văn Thuận ---------------------------------
... Tôi nhớ lại chuyện ông già Jim:
Cứ mỗi ngày lúc 12 giờ trưa, ông ta vào nhà thờ, không quá hai phút.
Ông từ giữ nhà thờ rất thắc mắc theo dõi, rồi một hôm chận ông Jim lại và hỏi:
– Tại sao ngày nào bác cũng đến đây vậy? – Tôi đến cầu nguyện. – Không thể được! Cầu gì mà chỉ trong hai phút? – Tôi vừa già, vừa dốt, tôi cầu nguyện theo kiểu của tôi. – Ông nói gì với Chúa? – Tôi nói: “Giêsu, có Jim đây!” rồi tôi về.
*****
Thời gian trôi qua, ông Jim già yếu, bệnh tật, phải vào bệnh viện, khu vực dành cho người già.
Sau đó, ông Jim yếu liệt, chuẩn bị ra đi... Linh mục tuyên úy và nữ tu y tá đến bên giường ông:
– Jim ơi, hãy nói cho chúng tôi biết, tại sao từ ngày ông vào khu vực này, thì có rất nhiều điều thay đổi: Bệnh nhân vui vẻ hơn, chấp nhận thuốc thang, sống có tình nghĩa hơn?...
– Chả biết!... Lúc còn sức tôi đi quanh thăm mọi người, chào hỏi, chuyện trò chút đỉnh. Sau này liệt giường, tôi gọi tên họ, thăm hỏi, làm cho họ cười. Với tôi ai cũng vui.
– Thế tại sao ông vui, ông hạnh phúc?
– Khi cha và sơ được người ta đến thăm mỗi ngày, cha và sơ có vui không?
– Vui chứ! Nhưng có thấy ai đến thăm ông đâu?
– Lúc mới vào, tôi có xin hai cái ghế, một dành riêng cho cha và sơ, còn một cho khách quí của tôi, cha thấy không?
– Khách của ông là ai?
– Là Chúa Giêsu.
Trước kia tôi đến thăm Ngài vào mỗi bữa trưa, nay đi hết nổi, thì cứ 12 giờ trưa, Ngài lại đến thăm tôi.
– Ngài nói gì với ông?
– Ngài bảo: “Jim, có Giêsu đây!...”
*****
Trước lúc Jim chết, người ta thấy ông đưa tay chỉ chiếc ghế, như thể muốn mời ai đó ngồi, ông mỉm cười, rồi nhắm mắt ra đi...
Những lúc tôi không còn sức để đọc nổi, dù một kinh, tôi lặp đi lặp lại: “Giêsu, có con đây”. Tôi cảm thấy như Chúa Giêsu trả lời: “Thuận ơi, có Giêsu đây!”