Chuyện minh họa Tin Mừng Bài 62 - Lễ Kính Mình MáuThánh Chúa ABC:Chuyện Hai mẹ con bà Su-zan-na ở Ar-mê-ni-a

Thứ bảy - 18/06/2022 08:38
Chuyện minh họa Tin Mừng Bài 62 - Lễ Kính Mình MáuThánh Chúa ABC:Chuyện Hai mẹ con bà Su-zan-na ở Ar-mê-ni-a
Chuyện minh họa Tin Mừng Bài 62 - Lễ Kính Mình MáuThánh Chúa ABC:Chuyện Hai mẹ con bà Su-zan-na ở Ar-mê-ni-a
Chuyện minh họa Tin Mừng Bài 62 - Lễ Kính Mình MáuThánh Chúa ABC:
Chuyện
Hai mẹ con bà Su-zan-na
ở Ar-mê-ni-a

--------------------------------------

Vào tháng 12 năm 1987 một cơn động đất lớn đã xảy ra ở xứ Ar-mê-ni-a thuộc Liên Xô cũ, đã giết chết hằng ngàn người.

Trong số những người bị chôn dưới đống gạch vụn có 2 mẹ con bà Su-zan-na. Mẹ con may mắn nằm lọt vào trong một khoảng trống nhỏ.

Tất cả lương thực họ có chỉ là một hũ mứt nhỏ. Nhưng chẳng bao lâu hũ mứt cũng hết sạch. Lúc đó đứa con 4 tuổi kêu lên: “Mẹ ơi con khát quá”.

Bà Su-zan-na không biết tìm đâu ra nước cho con. Nhưng tình máu mủ đã gợi cho bà một sáng kiến táo bạo: Bà dã dùng một miếng kính vỡ, cắt đầu ngón tay của mình cho máu chảy ra, và đưa vào miệng đứa con cho nó mút.

Một lúc sau nó lại kêu khát, bà lại cắt một đầu ngón tay khác nữa. Cứ như thế cho đến khi người ta cứu được 2 mẹ con ra.

Sau khi ra ngoài, bà mẹ cho biết rằng:

“Lúc đó tôi biết thế nào tôi cũng chết.
Nhưng tôi muốn con tôi sống”


*****

Câu chuyện trên thật cảm động.

Nhưng vẫn không cảm động bằng việc Đức Giêsu tự hiến dâng thịt máu mình cho chúng ta.

Bà Su-zan-na đã lấy máu của mình nuôi con, khi bà biết rằng chắc chắn bà sẽ chết.

Thay vì chết cách vô ích. Bà đã hy sinh dòng máu của mình để cho đứa con được sống. Đó là sự hy sinh trong một tình thế bó buộc.

Còn Đức Giêsu thì không có gì bắt buộc cả:

Ngài đến trần gian là để chết cho loài người. Càng ngày, Ngài càng thấy trước cái chết đang tiến gần.

Tuy nhiên, bất cứ lúc nào Ngài cũng có thể thoát ra khỏi cái chết ấy. Dù vậy Ngài vẫn cương quyết đi đến cái chết và cương quyết lấy thịt máu mình làm lương thực nuôi sống loài người chúng ta.

Thật đúng là:

“Không có tình yêu nào cao trọng cho bằng tình của người dám chết cho người mình yêu thương”.

Điểm khác biệt thứ hai giữa bà Su-zan-na với Đức Giêsu là: Việc bà Su-zan-na hy sinh máu mình cho đứa con, chỉ xảy ra có một lần; còn việc Đức Giêsu ban thịt máu Ngài cho chúng ta lại xảy ra hằng ngày, như lời Ngài đã truyền dạy: “Các con hãy làm việc này để nhớ đến Thầy”.

Mỗi lần Giáo hội dâng Thánh lễ, là mỗi lần việc hy sinh của Đức Giêsu được lập lại, lập lại không chỉ như một sự tưởng niệm, mà lập lại với tất cả hiệu quả có nó.

Hiệu quả ấy là như lời Đức Giêsu đã nói:

“Ai ăn Thịt Ta và uống máu Ta thì sẽ được sống muôn đời”.
 
*****

Câu chuyện bà Su-zan-na giúp chúng ta hiểu phần nào về Bí Tích Thánh Thể.

Đức Giêsu đã chết để chúng ta được sống. Ngài chấp nhận chịu đổ máu qua cái chết thập giá, và Ngài muốn máu của Ngài trở nên thức uống cho chúng ta.

Trong các nhà thờ, vào dịp lễ Giáng Sinh, thường có những người ngoài Kitô giáo đến dự lễ. Cũng có ít người tò mò lên “ăn bánh thánh”. Họ ngạc nhiên vì tấm bánh mỏng manh, nhạt nhẽo. Nhưng họ sẽ ngạc nhiên hơn nhiều, nếu chúng ta bảo họ:

“Ăn tấm bánh đó là ăn thịt Chúa,
uống chén rượu đó là uống máu Chúa”.


Thật là kinh khủng, làm sao có chuyện như vậy?

Đây là mầu nhiệm đức tin, không dễ giải thích cho người ngoài. Tất cả bắt nguồn từ ước muốn lạ lùng của Đức Giêsu. Ngài muốn nuôi nhân loại, bằng chính con người Ngài. Ngài muốn trở thành thức ăn, thức uống cho nhân loại:

“Các con hãy cầm lấy mà ăn,
vì này là Mình Thày.

Các con hãy cầm lấy mà uống,
vì này là máu Thày”


Mình và Máu, tượng trưng cho toàn thể con người Đức Giêsu.

Nên khi rước lễ, ta không chỉ rước thịt mình Ngài, mà rước lấy cả con người của Ngài, dưới dạng tấm bánh.

Rước lễ, chính là gắn bó với một Ngôi vị:

“Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy” (câu 56).

Rước lễ không phải là đón nhận một xác chết, nhưng là gặp gỡ Đức Giêsu đã chết và nay đã phục sinh.

“Như tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, kẻ ăn tôi cũng sẽ sống nhờ tôi như vậy."(câu 57)

Rước lễ, là đón lấy sự sống từ Đấng đang sống, cũng là sự sống duy nhất bắt nguồn từ Chúa Cha.

Hôm nay, Đức Giêsu phục sinh có một lối hiện diện mới mẻ. Ngài không hiện diện dưới dạng một con người, nhưng dưới dạng thức ăn, thức uống.

Như thế, cả vật chất bất động, cũng được nâng lên, cả lao công của con người cũng được thánh hiến.

Vật chất, trở thành biểu tượng cho sự hiện diện thần linh.
Vật chất, có chỗ trong thế giới của Thiên Chúa.


Lạy Chúa, xin cho tình yêu thương của con được thể hiện một cách cụ thể, trong các hoạt động của cuộc sống hằng ngày của con, để cho thế giới vật chất ở quanh con cũng được trở nên thánh.

Lạy Chúa xin giúp con thực hiện được ý nguyện này. Amen.

----------------------------------------------

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây