Một người đang lâm cơn cùng quẫn đã thưa với Chúa rằng : - Lạy Chúa, trong lúc đời con đau khổ thì Chúa ở đâu? Sao Chúa bỏ mặc con phải chiến đấu cực khổ một mình?
Để trả lời câu hỏi của người ấy, trong một giấc mơ, Chúa cho anh thấy một con đường dài. Trên con đường ấy có những đoạn đường có bốn dấu chân, có đoạn đường chỉ có hai dấu.
Anh nhận ra: Con đường chính là cuộc đời đã qua của mình. Và những đoạn đường có bốn dấu chân là những lúc anh gặp may mắn hạnh phúc. Còn những đoạn đường có hai dấu chân là những lúc đau thương liên tiếp đổ xuống đời anh.
Anh thưa với Chúa : - Chúa thấy không? Khi đời con vui sướng thì Chúa đi cùng với con. Khi con khổ cực thì Chúa lại bỏ con.
Chúa trả lời cho anh : - Con hãy đặt bàn chân con vào những dấu chân trên những đoạn đường đau khổ xem đó có phải là dấu chân của con không?
Anh đặt bàn chân của anh vào và thấy dấu chân trên đường lớn hơn bàn chân của anh. Anh thưa với Chúa : - Dấu chân này không phải của con. Vậy nó là của ai? - Dấu chân ấy là của Ta.
Anh thắc mắc : - Thế thì lúc đó con đang ở đâu? - Lúc đó con đang ở trên vai Ta. Chính trong những lúc đời con đau khổ thì Ta đã vác con trên vai mà đi.
-------------------- Có thể gọi đoạn đường từ Giêrusalem tới Emmaus là con đường của hoang mang, của sợ hãi, của tuyệt vọng cực độ. Cái chết đau thương của Chúa Giêsu đã để lại một nỗi chán chường và tuyệt vọng cho những kẻ theo Người. Trong nỗi niềm tuyệt vọng ấy, hai môn đệ của Chúa Giêsu đã từ giã Giêrusalem và thất thểu trở về quê hương. Nhưng chính trong cơn tuyệt vọng ấy, Chúa Giêsu đã có mặt và cùng đi với họ. Người lắng nghe tâm sự của họ, kể cả những lời trách cứ Người. Sau đó, Người đã ôn tồn giải thích những điều làm họ phải băn khoăn. Người dẹp tan mọi nỗi lo sợ đang chế ngự họ. Người thắp lên trong lòng họ ngọn lửa hy vọng. Cuối cùng, họ đã được giải tỏa tâm tư, đã tìm gặp lại niềm hy vọng. Họ trở lại Giêrusalem và dấn thân cho công cuộc loan báo Tin mừng Phục sinh.
-------------
Dù hôm nay Đức Kitô không còn hiện diện bằng xương bằng thịt để chúng ta thấy, nhưng Người vẫn hiện diện bên ta và cùng đồng hành với ta trên mọi nẻo đường cuộc đời. Và chính trong những lúc cùng khốn bi thương nhất lại là lúc Người gần gũi ta hơn hết. Người an ủi ta, nâng đỡ ta, khích lệ ta. Người vác ta lên vai mà đi.
Có bao giờ chúng ta đã cảm nhận được sự hiện diện đầy tình yêu thương của Người trong đời, nhất là trong những lúc đắng cay, khổ cực hay chưa?
Có bao giờ chúng ta đã lắng nghe lời Người và thấy lòng mình bừng cháy lên như hai môn đệ đi về Emmaus không?