Chuyện Minh Họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 174 TN 26-B Chuyện cô gái điếm được vào Thiên Đàng

Thứ tư - 25/09/2024 20:57
Chuyện Minh Họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 174 TN 26-B Chuyện cô gái điếm được vào Thiên Đàng
Chuyện Minh Họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 174 TN 26-B Chuyện cô gái điếm được vào Thiên Đàng
Chuyện Minh Họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 174
Thường Niên 26-B

Chuyện cô gái điếm được vào Thiên Đàng
------------------------------------------

Bạn thân mến,

William Porter là một nhà văn nổi tiếng, bút hiệu là O. Henry.

Trong tập chuyện, có một chuyện ông viết về một em bé gái mồ côi mẹ từ hồi còn bé. Bé gái này thường ngày phải ở nhà một mình và lúc nào cũng ngong ngóng, mong chờ ông bố đi làm về, để có thể ngồi lên trên đùi bố, thưởng đôi chút tình cảm cha con, và được nếm cảm chút ít sự ấm áp, trong vòng tay yêu thương của bố.

Nhưng đáng thương thay, mỗi buổi tối, sau khi người cha đi làm về. thì những việc tiếp theo ông vẫn thường làm là ăn, rồi đọc báo, xem TV, hút xì gà, rồi đi ngủ.

Khi người con gái nhỏ của ông lân la đến gần thì ông thường bảo: "Con không thấy cha đang mệt lắm sao? Con hãy ra ngoài tìm bạn mà chơi."

Người con gái thấy cha bảo vậy thì từ đó, ngày ngày cô cũng ra ngoài đường, để tìm bạn chơi và nó cố gắng nhí nhảnh bao nhiêu có thể, để có nhiều bạn chơi.

Chuyện đương nhiên đã xảy ra là khi cô con gái này lớn lên, đến tuổi dậy thì, cô cũng bắt đầu đi tìm những mối tình, đến bất cứ từ đâu, do bất cứ ai trao tặng cũng được. Và cô đã trở thành một cô gái điếm chuyên nghiệp.

Một ngày nọ, cô gái điếm này chết. Cô đang ung dung xếp hàng chung với mọi người, để tiến vào thiên đàng.

Vừa trông thấy cô, thánh Phêrô liền nói với Chúa Giêsu: "Cô ta là một người tội lỗi, Chúa ơi, là một cô gái điếm. Cô ta chỉ có thể đến một nơi khác thôi!"

Nhưng kết thúc của câu truyện, tác giả đã gây ngỡ ngàng ngàng, ngạc nhiên cho không biết bao người:

Chúa Giêsu quay sang bảo Thánh Phêrô: "Con hãy mở cửa thiên đàng cho cô ấy vào đi. Khi nào người cha của cô đến đây, con hãy bắt ông ta chịu trách nhiệm về tội này".

Tuy chỉ là một câu chuyện giả tưởng, nhưng cũng có chất lượng khá sâu sắc, để chúng ta tiếp tục suy nghĩ.

**********

Thiên Chúa rất nhân từ đối với những kẻ lầm lạc, mà không do lỗi của họ. Nhưng Thiên Chúa sẽ yêu cầu những kẻ nào đã gây ra, hay đã làm cho người khác bị lầm lạc, thì phải chịu trách nhiệm, thì phải chịu tội.

Xưa nay, chúng ta vẫn thường nghĩ: Tội, là khi chúng ta làm điều gì đó cho người ta rơi lầm lạc, làm cho người ta sai phạm luật… Còn việc những việc tốt, việc thiện… trong tầm tay, có thể làm được, để giúp người ta nên tốt hơn, mà chúng ta đã bỏ qua, đã không chịu làm, thì nó cũng là tội, mà nào ta có hay, có bao giờ ta nghĩ tới.

Tuy trước mỗi thánh lễ, khi đọc kinh “Tôi thú nhận”, Giáo hội có dạy chúng ta xưng thú: “Con đã phạm tội nhiều trong tư tưởng, lời nói, việc làm, và những điều thiếu sót”.

Những điều thiếu sót ở đây, chính là những điều tốt lành, đạo đức… có thể làm được, mà vì lười biếng, đã bỏ qua, đã không làm.

*****

Cách đây vài năm, trong cuốn 'Reader's Digest' có đăng tải một bài báo của Jane Lindstrom. Bài báo này có tên là "Làm Sao Bạn Biết, Nếu Tôi Không Nói?":

"Các trẻ em rất khát khao, thèm muốn sự yêu thương từ nơi cha mẹ. Nên nếu tình yêu bị khóa lại trong trái tim chúng ta là cha mẹ, không thể tới các em được, thì hậu quả thê thảm không thể lường. Nó cũng giống như là một lá thư đã viết, mà không đem đi gởi.

Nhưng nếu những đứa trẻ được tình yêu bao bọc chở che, như thường xuyên được nghe những lời nói của cha mẹ, như:

- “Con ngoan của mẹ Cha.
- Mẹ cha rất lấy làm hãnh diện về con.
- Cha mẹ hết sức lấy làm vinh dự có một người con như con...."

Nếu chúng ta từ chối không bày tỏ tình thương, chúng ta có thể làm cho người mình thương đi vào con đường ngọ cút và bị lầm lạc, thì Thiên Chúa sẽ bắt chúng ta chịu tội, chịu trách nhiệm về những tội này,  như trong trường hợp trong câu truyện của O. Henry.

*****

Bài Phúc Âm hôm nay kêu gọi chúng ta tự vấn mình với câu hỏi quan trọng:

- Chúng ta có làm gì, hoặc không làm gì, để có thể gây cho người khác đi vào con đường lầm lạc?

- Hoặc là chúng ta đã quá lo lắng cho những sự đau thương và lo nghĩ riêng, mà bỏ đi những cách biểu lộ tình yêu. với những người chúng ta quí mến?...

Lạy Chúa, xin giúp con cố gắng sống quảng đại với hết mọi người, và sẵn sàng hợp tác với những người thành tâm thiện chí, để mưu ích cho mọi người, nhất là đối với những người thương mến mình vànhững người mình thương mên.

Xin Chúa hãy tỏ quyền năng của Chúa trên chúng con và những người đang tìm về với Chúa, để tất cả chúng con được hòa hợp với tình yêu bao la của Chúa, hôm nay và mai sau trên Thiên Quốc. Amen.

------------------------------------

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây