Chuyện Minh Họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 160
Thường Niên 12-B Chuyện một viên sĩ quan người Anh dí mũi kiếm vào người vợ ------------------------------------------
Bạn thân mến,
Một viên sĩ quan người Anh, cùng với gia đình xuống tầu, đi tới một miền xa lạ.
Đang lênh đênh trên biển, thì bỗng có một giông bão khủng khiếp kéo ập tới. Hành khách trên tàu cuống cuồng lo sợ, nhất là bà vợ của viên sĩ quan. Bà thấy ông vẫn bình thản thì bực bội và trách ông không quan tâm gì đến nỗi lo lắng của bà và các con.
Ông này ra khỏi phòng một lát rồi trở lại. Ông nghiêm nét mặt, rút kiếm ra, dí vào ngực vợ. Bà vợ hơi tái mặt, nhưng lát sau bà phá lên cười.
Viên sĩ quan hỏi:
- Thấy mũi kiếm sắp đâm vào người, mà em không sợ sao?
- Việc gì em phải sợ? Em biết anh vẫn thương em mà.
- Thế thì tại sao em bắt anh phải sợ, khi anh biết Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta? Và cơn bão này cũng ở trong bàn tay quyền năng của Thiên Chúa?
*****
Chúng ta thường nghĩ mình có đức tin mạnh, nhưng trong thử thách, khi cần biểu lộ lòng tin, thì nhiều khi chúng ta lại hoảng sợ.
Chính vì thế, mà Chúa nhắc bảo ta là hãy luôn nhớ cầu nguyện, để xin ơn tăng cường đức tin.
Bài tin Mừng Chúa nhật TN 12 B hôm nay (Mc 4, 35-40) cho biết: Các môn đệ đang ở chung một thuyền với Chúa, các ông đã biết Chúa có quyền năng, vì đã được chứng kiến nhiều phép lạ Chúa làm, nhưng khi thấy sóng gió nổi lên, thì các ông lại hoảng hốt.
Các ông quên rằng: Dù thức hay ngủ, Chúa vẫn là Chúa. Rõ ràng là các ông chưa tin vào Chúa hoàn toàn.
Chúng ta có thể nghĩ rằng: Chúa làm ra vẻ ngủ say, để thử lòng tin các môn đệ.
Nhưng cũng có thể Chúa ngủ thực, vì Chúa mang bản tính con người hoàn toàn như ta. Chúa cũng vẫn mệt mỏi vì bao công chuyện dồn dập trong mấy ngày qua: đi lại, giảng dạy, chữa bệnh cho biềt bao nhiêu người. Sự mệt mỏi đã đưa Chúa vào giấc ngủ say.
Có những bất trắc, những tai nạn, những rủi ro xảy tới cho đời ta, ta kêu cầu hoài mà không thấy Chúa đáp cứu.
Trong tường hợp này, những nhà duy vật thời nay thường nói: “Thiên Chúa đã chết”.
Đôi khi, chính chúng ta, những tín hữu Kitô, cũng đã từng có những cảm nghĩ như vậy.
Chúng ta bị đe doạ, bị xô đẩy, bị chèn ép, chúng ta bất lực, thề mà Thiên Chúa thì vẫn cứ làm thinh, mặc cho thiên nhiên hoành hành, cứ để cho các bạo động liên tục xảy ra, xem ra Thiên Chúa đang ngủ quên.
*****
Các môn đệ tuy hoảng sợ, nhưng cũng còn chút tin tưởng ở Chúa, nên các ông mới tới đánh thức Chúa dậy:
“Thưa Thầy, chúng con chết đến nơi mà Thầy không quan tâm sao?”.
Chúa thức dậy, đứng lên, quát nạt sóng gió và ngay lập tức sóng gió trở nên yên tĩnh.
Sau khi trời yên bể lặng, Chúa trách yêu các môn đệ: “Sao các con sợ hãi? Các con không có đức tin ư?”.
Chúa trách các môn đệ thiếu lòng tin. Không tin rằng có Chúa đang ở với mình trong thuyền. Không tin rằng Chúa vẫn quyền năng, vẫn yêu thương và hằng quan tâm chăm sóc các ông.
Nhiều khi chúng ta còn đáng trách hơn các môn đệ bội phần, vì đã nhiều lần chúng ta than thân trách phận, oán trời, trách Chúa: Sao Chúa để chúng ta đau khổ, kêu mãi, kêu hoài mà Chúa vẫn làm ngơ.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con sức mạnh, để chúng con lướt thắng mọi thử thách trên đường đức tin.
Xin giúp chúng con luôn nhận ra Chúa trong mọi biến cố cuộc đời, để chúng con an tâm phục vụ Tin Mừng.
Xin quyền năng và tình thương của Chúa luôn giúp chúng con được vững dạ, an lòng. Amen.