1. Tôi được thụ phong Giám mục đúng ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Ngày đó bầu khí miền Nam rất hoang mang. Ngày đó tôi lại đang đau yếu.
Nhưng, trong thầm lặng, tôi đã nhận được từ Chúa Giêsu một niềm vui thiêng liêng, mà chính Ngài đã nói ra trước cuộc tử nạn của Ngài.
2. Niềm vui đó gồm hai yếu tố.
Một là vâng phục thánh ý Chúa Cha. “Lương thực của tôi là làm theo ý Cha tôi đã sai tôi.” (Ga 4,34)
Hai là “những người Cha đã trao cho con, con không để mất một ai.” (Ga 18,9)
3. Niềm vui gồm hai yếu tố trên đây của Chúa Giêsu đã được Chúa Giêsu chia sẻ cho tôi một cách nhẹ nhàng mà sâu lắng.
Niềm vui thiêng liêng đó vẫn còn rất mạnh trong tôi.
4. Niềm vui thiêng liêng đó trở thành lời cầu nguyện hằng ngày của tôi.
5. Thực vậy, hằng ngày lúc nào tôi cũng cầu xin Chúa cho tôi được vâng theo ý Chúa.
6. Hằng ngày lúc nào tôi cũng cầu xin Chúa đừng để một ai trong những người Chúa trao cho tôi phải hư mất.
7. Cầu xin như vậy là một cách sống thân mật với Chúa.
Chính Chúa dẫn tôi vào cuộc sống thân mật đó, mà Chúa gọi là ở lại trong Chúa.
“Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái.” (Ga 15,5)
8. Thân mật là ở lại.
Đã từ lâu rồi, tôi coi sự ở lại trong Chúa là hạnh phúc của tôi.
Ngài ở lại trong tôi. Nhất là trong khát vọng, trong thao thức, để tôi được cùng với Ngài đi về Thiên Đàng, mãi mãi ở lại đó trong tình yêu của Chúa.
9. Tôi xác tín: Sống như vậy không những chỉ có lợi cho tôi mà thôi, nhưng cũng có lợi rất nhiều cho đồng bào của tôi, cho Đất nước của tôi.
10. Bởi vì, nhờ sống như vậy, mà tôi yêu Tổ quốc Việt Nam của tôi một cách sâu sắc và bền vững, giữa dòng lịch sử luôn đổi thay do nhiều yếu tố.
11. Lịch sử càng đổi thay, thì chúng ta càng cần có một hướng sống vững vàng đứng trong hàng ngũ những người môn đệ Chúa.
12. “Người ta cứ dấu này, mà nhận biết các con là môn đệ Thầy, là các con thương yêu nhau.” (Ga 13,35)
13. “Hãy thương yêu nhau, như thầy đã yêu thương các con.” (Ga 15,12)
14. Những tâm tình trên đây đang là sức mạnh đẩy tôi tới Đức Mẹ. Gặp Mẹ, tôi được Mẹ ôm chặt lấy tôi, Mẹ cho tôi nhớ lại việc Chúa Giêsu đã gửi gắm tôi cho Mẹ, và ban cho tôi được là con của Mẹ.
15. Từ đó, Mẹ luôn đồng hành với tôi, luôn chia sẻ cuộc sống với tôi. Đặc biệt, Mẹ trở thành niềm vui và hy vọng cho tôi. Nhiều lúc, tôi cảm thấy Mẹ là nơi tôi ẩn náu.
Tình Mẹ dành cho tôi thực là dạt dào, tế nhị.
16. Lúc này hơn bao giờ hết, tôi rất cần đến Mẹ. Có Mẹ, tôi cảm thấy an tâm giữa dòng đời đầy sóng gió.
17. Cho dù thân phận mong manh, yếu đuối, nhưng có Mẹ, tôi vẫn cảm thấy vui và vững tâm đi về cõi sau.
18. Tôi không giữ Mẹ cho một mình tôi, mà luôn đưa Mẹ tới rất nhiều người, để họ cũng được hạnh phúc là con của Mẹ, như tôi đang được hạnh phúc tuyệt vời đó.
19. Thế là tôi và chúng ta cùng được Mẹ che chở, nâng đỡ, ủi an trong tình thương cứu độ.
20. Tới đây, tôi nhận thức sâu xa ơn gọi của tôi không đơn giản chút nào.
Tôi tha thiết xin Đức Mẹ trả ơn bội hậu cho những người đã nâng đỡ tôi, để tôi sống ơn gọi đó. Tôi cúi mình đón nhận phép lành của Chúa do Hội Thánh trao ban.