CHÚA TRONG VŨ TRỤ (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 84) --------------------------------
Có một vị hoàng tử rất giàu sang và quyền thế, dân chúng rất trung thành và cũng rất hiền hòa.
Thế nhưng, vị hoàng tử lại bất hạnh: Tính tình nông nổi, bồng bột, hiếu chiến, thích gây hấn với các nước lân bang.
Vì lòng trung thành, quân sĩ đã chiến đấu rất hăng say và đã chiến thắng hết trận này đến trận khác, nhưng mà rồi hoàng tử vẫn không vui. Còn binh sĩ thì mỗi ngày một mệt mỏi hơn, vì cảnh chiến tranh chết chóc.
Vào một buổi chiều kia, lúc hoàng hôn xuống dần, đang khi cưỡi ngựa ngang qua một cánh đồng, hoàng tử nghe có tiếng hát véo von từ đâu vọng lại. Lần theo tiếng hát, chàng gặp một cô bé, vừa hát, vừa chăm sóc vườn hoa của mình, không hề để ý đến sự có mặt của hoàng tử. Tiếng hát thánh thót của cô bé làm cho tâm hồn của hoàng tử lắng dịu, và rồi bao nỗi u uẫn hầu như cũng tan biến.
Cô tặng cho hoàng tử một giỏ chứa đầy hạt giống.
Sáng hôm sau, hoàng tử thức dậy rất sớm, với niềm khoan khoái lạ thường. Chàng cầm giỏ hạt giống đi gieo. Từ ngày đó, triều thần và dân chúng đều ngạc nhiên, khi thấy hoàng tử xắn tay áo, đi chăm sóc vườn hoa của mình.
Ngày qua ngày, mùa xuân đã đến với muôn ngàn tia nắng ấm, vườn hoa của hoàng tử đã trổ sinh các loại hoa, muôn sắc, muôn màu, hương thơm ngào ngạt, quyến rũ ong bướm. Tiếng chim hót líu lo trên cành, khiến cho lòng người nao nức một niềm vui khó tả.
Cô bé cũng đến ngắm vườn hoa của hoàng tử, với tiếng hát thánh thót ngày nào. Nàng mời hoàng tử nhìn xem những bông hoa, ngọn cỏ, chim chóc, và bầu trời xanh biếc, với những tia nắng bình minh chói lọi.
Một tia sáng cũng lóe lên trong tâm trí của hoàng tử. Và một niềm vui sướng thật nhẹ nhàng đang trào dâng trong tâm hồn của chàng, đó là lần đầu tiên hoàng tử cảm nghiệm được niềm vui sướng thật sự trong tâm hồn của mình.
*****
Trời đất, sông núi, biển cả, và muôn vật, không khác gì những trang sức tuyệt đẹp và những sứ điệp của Thiên Chúa trao gửi cho con người:
“Trrời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa,
Không trung loan báo việc tay Người làm”. (Thánh Vịnh 19,2)
Đối với các tín hữu, thiên nhiên còn là một trong những con đường giúp họ nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa. Ngài là đấng tạo dựng mọi loài trên trời dưới đất.
Tiếc thay, con người của thời đại tân tiến ngày nay quá thiển cận, không biết nhìn xa, không biết nhìn lên, để rồi khám phá ra cái ngôn ngữ phong phú của vạn vật. Họ đã đánh mất đi cái bí quyết của niềm vui và của hạnh phúc:
Chiêm ngắn trật tự là lùng của vũ trụ, nhà bác học Newton đã phải thốt lên:
“Tôi nhìn thấy Thiên Chúa đi qua đầu viễn vọng kính của tôi”.
Và nhà bác học Edison, khi ghi vào số vàng của tháp Eiffel, đã biết như sau:
Edison hết sức khâm phục và ca ngợi các kỹ sư, trong đó có cả Thiên Chúa”.
Chính khi nhìn ngắm vũ trụ, để nhận ra bàn tay tác tạo và sắp xếp nhiệm mầu của Thiê Chúa, con người cũng khám phá ra sự thiện hảo của Ngài dành cho muôn loài, để phục vụ con người.
Nhận thức điều ấy, con người không thể không trào dâng những tâm tình cảm tạ, yêu mến.
Lạy Chúa, xin mở mắt tâm hồn con, trước mầu nhiệm tình thương của Chúa, được bày tỏ trong vũ trụ.
Xin giúp cho con biết chiêm ngưỡng sự hiện diện của Chúa trong thế giới chung quanh con. Vì chỉ khi nào nhận biết Chúa, con mới có thể khám phá ra chính bản thân của con. Và chỉ mình Chúa mới có thể đổ đầy những khát vọng hạnh phúc sâu xa nhất của đời con. Amen.