Năm Tý nói chuyện con chuột: CHUYỆN CON CHUỘT VÀ CÁI BẪY CHUỘT (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 356 -------------------------------------
Bạn thân mến,
Có một gia đình nông dân nọ một hôm ra chợ mua được một cái bẫy chuột và mang về lắp đặt ở trong một phòng kho.
Khi thấy cái bẫy, chuột ta hết sức sợ hãi, hết sức lo lắng, lo cho sự an nguy của tính mạng mình. Nhất là mỗi ngày, chuột ta phải thường xuyên đối mặt với cái bẫy đó, mỗi khi phải qua lại.
Mà càng sợ hãi, thì tâm trí của con chuột lại càng thêm bối rối, tâm trí càng thêm căng thẳng, căng thẳng đến mức gặp ai chuột ta cùng oan oan thông báo về cái nguy cơ tai hại của cái bẫy, hy vọng sẽ có ai đó hiến kế cho mình, tham mưu cho mình, giúp đỡ cho mình, để giải quyết vấn đề cái bẫy. Miễn sao cái bẫy đó biến mất là được, miễn sao các bẫy đó không còn ngăn chặn lối đi của mình, thì mình mới có thể an tâm mà sống được.
Đầu tiên, con chuột chạy thẳng ra nông trại, lớn tiếng thông báo: Alo! Alo! Trong nhà ông chủ của chúng ta mới có một cái bẫy chuột. Trong nhà ông chủ của chúng ta mới có một cái bẫy chuột. Xin mọi người hãy cảnh giác, hãy cẩn thận, hãy đề phòng, hãy canh chừng.
Khi bước vào chuồng gà, chuột ta gặp được chị gà mái. Chị gà mái bèn lên tiếng, với giọng nói đanh đá thật khó chịu: Chuyện cái bẫy chuột à. Cái bẫy chuột là để bẫy chuột, đó là chuyện của cậu, đó là mối nguy cho riêng cậu, cho gia đình nhà cậu, chẳng có ăn nhập gì đối với chúng tôi, chẳng có liên quan gì đối với chúng tôi. Vậy thì chúng tôi xin miễn bàn. Thôi đi về đi, đừng có lải nhải ba cái chuyện vớ vẩn đó. Tôi phải đi vô nhà đây, để còn lo chuyện đẻ trứng nữa, vì chúng tôi đang cần tăng dân số.
Không thành công ở nhà gà, chuột ta chạy sang chuồng heo. Con heo đầu đàn ra tiếp khách.
Chuột ta bảo: Trong nhà ông chủ của chúng ta mới có một cái bẫy chuột đấy nhé, xin hãy cảnh giác, hãy cẩn thận, hãy đề phòng, hãy canh chừng.
Con heo nhà ta cũng tỏ ra dửng dưng, lãnh đạm, mặt lạnh như đá, cất tiếng nói: Rõ ràng người ta mua cái bẫy chuột về là muốn lấy cái mạng của cậu, và muốn lấy mạng của cả nhà cậu, chứ đâu phải là lấy mạng nhà heo của chúng tôi. Vậy thì cậu đến đây nói với chúng tôi những chuyện đó để làm gì? Thân tôi to lớn như thế này thì cái bẫy chuột có ăn nhập gì đối với chúng tôi đâu, có làm gì được chúng tôi. Thôi này anh bạn, hãy về nhà mà tự xử với nhau đi. Tôi đang đói bụng. Tôi cần vào trong, để ăn, để uống. Bao thức ăn ngon đang chờ chúng tôi.
Chuột ta thấy buồn vì những thất bại vừa rồi, nên tâm trạng thật nặng nề. Nhưng cũng phải cố gắng kéo lên những bước chân đến chuồng bò, mang theo những nỗi buồn miên man khó tả, để tâm sự với con bò: Anh ơi, anh có biết không: Trong nhà ông chủ của chúng ta mới có một cái bẫy chuột, đáng sợ lắm.
Bò ta cũng tỏ ra tức giận không kém, nên to tiếng: Cái bẫy chuột là để bẫy cậu, nó làm sao gây hại được tôi và anh em nhà bò của chúng tôi. Thôi đi chỗ khác đi. Tôi không nghe những chuyện tầm phào đó nữa đâu. Tôi đang cần ở một mình. Tôi đi ngủ đây, bởi tôi đang cần điều trị cái bệnh mất ngủ của tôi.
Chuột ta lang thang, đi mãi, đi hết nơi này đến nơi nọ, nhưng nơi nào chuột ta cũng nghe những lời nói tương tự như vậy, những giọng nói tương tự như vậy, và phải chấp nhận ứng xử tương tự như vậy. Chẳng có một ai giúp cho mình được một sáng kiến nào, để giải quyết vấn đề cái bẫy, như mình mong đợi.
Trên đường trở về nhà, chuột ta mặt mày thì thểu não, chân không muốn bước, vì nghĩ đến việc cái bẫy, mà hàng ngày phải đối mặt. Chán thật, một mình phải đối mặt với cái bẫy chuột cho đến bao giờ đây. Mà vì buồn rầu, chán nản, tinh thần suy sụp, cho nên chuột ta chẳng tha thiết gì đến ăn, đến uống nữa. Từ đó, sức khỏe của chuột mỗi ngày một giảm sút ngó thấy.
Biết được tin này, rắn ta mừng thầm, vì nó vốn rất thích thịt chuột, nên đã lên kế hoạch để tấn công chuộc một cách bất ngờ, ngay tại miệng hang. Với sức khỏe như vậy, thì nhà chuột chắc chắn lần này khó lòng mà thoát thân được.
Rồi cũng vì tò mò muốn xem cái bẫy chuột, mà chuột ta đã đi loan báo khắp nơi, nên con rắn cũng quyết tâm, tranh thủ trong khi chờ đợi con chuột ở miệng hang, thì rón rén lại gần cái bẫy chuột xem nó ra sao. Bởi cái bẫy nó như thế nào, mà nhà chuột lại kinh hoàng, hoảng sợ đến như thế !!!
Rồi cho tới một đêm khuya nọ, một âm thanh bất ngờ vang to làm khắp cả nhà thức giấc. Đúng là tiếng vang của cái bẫy chuột đã sập.
Vợ người nông dân vội chạy tới kho xem cái bẫy. Trong ánh đèn mờ trong phòng tối, bà không thấy con rắn độc đang bị kẹt cái đuôi, dính vào cái bẫy chuột. Con rắn đã quay đầu lại, đớp ngay vào cái chân của bà.
Vì làm ban đêm, mà Nông Trang thì ở cách xa thành phố, cho nên chưa có thể đưa bệnh nhân đến bệnh viện ngay được.
Vã lại, ở nông thôn, chuyện rắn cắn, người ta coi là chuyện bình thường như cơm bữa, nên người ta coi đó là chuyện chẳng quan trọng gì. Chỉ cần vài cọng cỏ, rễ cây, lá cây, hay nhờ một thầy nào đó đến lấy nọc rắn là xong.
Nhưng mà chuyện lần này của bà chủ nhà thì khác:
Sau khi bị rắn cắn chưa được bao lâu thì bà lại lên cơn sốt. Đến gần sáng, cơn sốt của bà trở nên quá nặng và đã phát sinh thêm nhiều biến chứng lạ. Ông chồng vội vàng lấy xe đưa bà đến bệnh viện. Nhưng vừa khi tới bệnh viện thì bà đã tắt thở, bệnh viện đành bó tay, không thể làm gì được cho bà, cho nên ông chồng bèn phải chở bà vợ về nhà.
Sau khi xác bà được đưa về nhà thì bà con lối xóm xa gần hay tin đã lần lượt kéo đến phân ưu, chia buồn.
Lúc đầu, khách còn ít thì chỉ vài ba con gà là có thể tiếp khách được rồi. Nhưng dần dần, khách càng ngày càng đông thêm, nhất là đám tang kéo dài hai ba ngày, thì cả lũ heo và đàn bò cũng phải lần lượt lên bếp, để giải quyết vấn đề tiếp khách.
*****
Bạn thân mến,
Qua câu chuyện vừa kể, chắc bạn đã thấy: Trong cuộc sống, chúng ta đừng bao giờ có ý nghĩ như con gà, con heo, con bò nói trong câu chuyện: Rằng cái bẫy chuột chẳng có liên quan gì đến ta, nên đã dửng dưng, ta lạnh lùng, xua tay, đứng ngoài cuộc.
Nhưng thực tế đã cho thấy: Chỉ vì cái bẫy chuột, mà cả đàn gà, đàn heo, đàn bò lần lượt phải bị giết chết gần hết.
Ta nên nhớ, trong cuộc hành trình chung, gọi là cuộc đời, hay là cuộc sống trong xã hội, thì không có ai là một hòn đảo biệt lập, cho nên mọi người và từng người trong xã hội đều có những mối tương quan, liên quan với nhau, rất mật thiết, rất chặt chẽ như những mắt xích.
Vậy thì chúng ta đừng bao giờ cậy dựa và đồng tiền, hay là của cải của mình, hay sự giàu sang của mình, hay cậy dựa vào chức tước quyền lực của mình, để ăn hiếp, để lấn lướt kẻ này người nọ, khinh khi coi thường người khác.
Cuối cùng chúng ta sẽ trở thành những con người vô tâm, vô cảm, những người vô ơn, vô nghĩa, với mọi người. Bởi chúng ta chỉ nghĩ đến mình, chứ không nghĩ đến ai khác. Bởi chúng ta luôn sống trong hoang tưởng, là chúng ta không cần đến ai, chẳng cần ai giúp đỡ.
Chúng ta đã quên một điều khá quan trọng, mà ông bà chúng ta đã dạy: Tối lửa tắt đèn có nhau, nghĩa là hãy sống với bà con chòm xóm, sao cho có tình, sao cho có nghĩa, để những ngày hoạn nạn bất ngờ, thì có bà con chòm xóm sẽ ra tay giúp đỡ mình.
Chẳng ai biết ngày mai của mình ra sao đâu và cũng chẳng ai học được chữ ngờ đâu.
Trong cuộc sống như ta biết đó: Chúng ta hãy biết quan tâm đến nhau, hãy giúp đỡ nhau. Nỗi lo của anh của chị, cũng là nỗi lo của tôi. Nỗi khổ của anh của chị, cũng là nỗi khổ của tôi, để còn biết thông cảm, để còn biết chia sẻ.
Hãy tìm mọi cách khích lệ nhau, để giúp nhau sống cho tốt trong cuộc sống hôm nay, đừng quá vô tâm, đừng quá vô cảm, với những gì đang diễn ra chung quanh chúng ta.
Lạy Chúa, xin cho chúng con có một trái tim rộng lượng, bao dung và quản đại như Chúa, để biết sống hết mình với những anh chị em sống bên cạnh chúng con, như Chúa đã làm gương cho chúng con.
Bởi Chúa đã can đảm bỏ Trời, sinh xuống trần gian này, để sống với chúng con, để ở giữa chúng con, để sống như chúng con, để chia sẻ những nỗi cơ cực như chúng con.
Cây thánh giá của Chúa chính là bằng chứng nói lên tình yêu thương đó.