MỘT ƠN HOÁN CẢI THẬT DIỆU KỲ - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 338

Thứ bảy - 18/06/2022 11:08
MỘT ƠN HOÁN CẢI THẬT DIỆU KỲ - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 338
MỘT ƠN HOÁN CẢI THẬT DIỆU KỲ - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 338
MỘT ƠN HOÁN CẢI THẬT DIỆU KỲ
 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 338)
-------------------------------------

Bạn thân mến,

Cha Sta-nis-laus kể chuyện về gia đình của cha như sau:

“Tôi là một linh mục công giáo, dòng Thánh Tâm Chúa Giêsu.

Tôi có một người anh, cũng làm linh mục, thuộc dòng Tên.

Cha của chúng tôi là Đại Uý Kiểm lâm trong một thị trấn nhỏ ở Lu-xem-bourg.

Cha mẹ tôi rất sùng đạo, rất siêng năng đi tham dự thánh lễ và rước lễ mỗi ngày.

Mọi người, ai ai cũng đều khen ngợi gia đình chúng tôi, là một gia đình rất hạnh phúc, vì có ông bà cố đạo đức, nhất là vì gia đình này đã cống hiến được cho Giáo Hội tới 2 vị linh mục”.

Cha Sta-nis-laus nói tiếp:

“Vâng, đúng là như vậy. Gia đình chúng tôi rất hạnh phúc.

Nhưng mà ngay từ đầu, không phải mọi sự đều êm xuôi tốt đẹp như vậy đâu!

*****

Nhớ lại, khi chúng tôi còn bé, cha chúng tôi đã từng bỏ đạo, và mẹ chúng tôi, tuy còn đọc kinh cầu nguyện riêng tư, nhưng không hề đến nhà thờ, không hề đi lễ, kể cả lễ Chúa Nhật là luật buộc.

Và hai anh em chúng tôi cũng thế.

Bởi tất cả mọi người trong gia đình này, đều phải nghiêm túc chấp hành mọi ý muốn của cha tôi.

Có nhiều người thắc mắc hỏi tôi:

“Tại sao bất ngờ quá như vậy. Đúng là một chuyện lạ. Vậy thì, ơn gọi làm linh mục của 2 cha từ đâu mà ra?”

Cha Sta-nis-laus đã nhẫn nha kể lại chuyện xưa của gia đình cha như sau:

“Hồi đó, như thói quen hằng ngày, vào các buổi chiều, sau khi làm xong hết các công việc, cha tôi thường đến thăm một ông bạn, ở một cửa hàng bán thịt gần đó.

Ông là bạn thân nối khố của cha tôi từ những ngày còn thơ ấu. Ông cũng là chủ của cửa hàng này.

Khi gặp gỡ nhau, thì lần nào cũng vậy, 2 người huyên thuyên kể cho nhau nghe đủ thứ mọi chuyện, hết chuyện trên trời, đến chuyện dưới đất, hết chuyện thời sự chính trị, đến chuyện linh tinh xảy ra trong ngày tại địa phương.

Bỗng một hôm, khi 2 ông đang say sưa kể chuyện, thì một cụ già lọm khọm đến đứng trước cửa tiệm, xin mua một miếng thịt.

Bà nói, tôi đang trên đường đi lễ, sợ sau lễ quá tối quá muộn, nên tôi ghé xin ông để dành một phần thịt cho tôi.

Ông chủ tiệm hỏi: “Bà cần mua bao nhiêu?”

Bà trả lời: “Lần này tôi hết tiền rồi. Nên tôi đến xin ông cho tôi một miếng thịt, vừa đủ cho một mình tôi ăn thôi. Tôi không muốn mua chịu, vì sợ mai mốt, tôi không có tiền để trả”.

Ông chủ tiệm trả lời: “Bà cần thịt, nhưng mà tôi thì cần tiền”.

Cụ già trả lời: “Hiện tại, túi của tôi đã cháy khô, không còn một đồng xu dính túi.

Hay là như thế này, để bù lại, thì lát nữa đây, tôi đến nhà thờ dâng thánh lễ, tôi sẽ cầu nguyện cho ông một cách riêng, theo ý nguyện của ông”.

Ông chủ tiệm và cha tôi, tuy cả hai người đều coi thường tôn giáo, chẳng tin gì ở Thánh Lễ, cũng chẳng tin gì ở các bí tích, và càng không tin gì ở Giáo Hội, nhưng cả 2 người, đều là những người tốt bụng.

Và vì sự tốt bụng này, mà ông chủ tiệm cũng đã cắt một miếng thịt để riêng một bên dành cho bà cụ.

Nhưng, vì không tin gì ở tôn giáo, cho nên ông chủ tiệm muốn đùa một chút cho vui.

Ông nói: “Tôi được”.

Ông vội lau tay, rồi lấy một miếng giấy và một cây viết ở ngăn kéo phía dưới. Ông viết vội vàng mấy chữa đưa cho bà.

Đại khái là: xin bà dâng lễ cầu nguyện theo ý của tôi”.

Bà cụ cầm miếng giấy, xếp làm tư, cẩn thận cho vào túi.

Sau đó, nói lời cám ơn, bà cụ từ giả. Bà tiếp tục tới nhà thờ, để cho kịp tham dự thánh lễ.

Sau thánh lễ, bà cụ trở về, không quên ghé cửa hàng bán thịt để nhận miếng thịt.

Vừa gặp lại bà cụ, ông chủ cửa hàng thịt hỏi ngay : “Miếng gấy tôi xin cầu nguyện đâu. Bà cụ móc miếng giấy trong túi áo ra đưa cho ông.

Đang khi đó, ông lấy miếng thịt định tặng cho bà, đặt lên đĩa cân. Rồi lại ông cầm miếng giấy bà vừa trao, đặt lên dĩa cân phía đầu kia.

Đang khi đặt miếng giấy lên đĩa cân, thì ông nói: “Để xem thánh lễ bà dâng cầu nguyện cho tôi, đáng giá được bao nhiêu nha!”

Bỗng ông hoa mắt lên, hốt hoảng, gọi ba tôi lại xem:

Miếng giấy như thế này, mà lại nặng hơn miếng thịt.

Ba tôi cầm lấy một khúc xương cạnh đó, chất thêm lên đĩa cân có thịt.

Thật lạ lùng, cây cân vẫn không nhúc nhích gì. Miếng giấy vẫn nặng hơn miếng thịt và khúc xương.

Ông chủ tiệm lại chất thêm lên đĩa cân một tảng thịt nữa.

Cây cân vẫn không nhúc nhích gì.

Ba tôi liền tuyên bố: Như vậy là  cây cân của chú mày có vấn đề.

Ông chủ tiệm không tin là như vậy. Bởi, đây là cây cân ông vẫn thường dùng hằng ngày, để mua bán, nên không có chuyện cân hư.

Rồi ông chủ tiệm thử lấy miếng giấy ra, thì dĩa cân phía bên có thịt lại bị trì xuống, còn dĩa cân phía bên đầu kia, lại nhấc bổng lên.

Khi lấy hết thịt ra, thì 2 bên cân lại cân bằng, nghĩa là hoạt động bình thường.

Ông thử đặt lên cân những thứ khác nữa để cân, giống như ông vẫn thường làm hàng ngày, thì thấy cây cân hoạt động rất tốt, rất chính xác.

Ông lại thử đưa miếng giấy lên cân lại một lần nữa, dù ông có đổi phía bên nào, thì phía bên miếng giấy có ghi ý lễ vẫn nặng hơn.

Lúc bấy giờ, khá nhiều người chung quanh bu lại xem cái cân, và để xem sự lạ.

Ai ai cũng đều hết sức kinh ngạc.

Nhưng cũng nhờ thế, mà mọi người đều đã hiểu ra điểm giáo lý đã học từ hồi nhỏ, lúc rước lễ lần đầu, đó là: Thánh Lễ Misa là vô giá. Và, không thể tính giá trị của một Thánh Lễ bằng tiền bạc được.

Khi chứng kiến một chuyện lạ vừa xảy ra, ông cửa hàng thịt và ba tôi, đều đã được ơn hoán cải hoàn toàn.

Riêng ông chủ cửa hàng thịt thì hứa sẽ cung cấp thịt hàng ngày miễn phí cho bà cụ nghèo này.

Ông đã giữ lời hứa.

Và ông còn tìm nhiều dịp khác nữa, để làm các việc từ thiện bác ái xã hội một cách hết sức tích cực, những việc mà từ trước đến nay, ông chẳng hề có một chút quan tâm gì, và ông còn tìm nhiều dịp khác nữa để phân phát thịt miễn phí cho những gia đình nghèo, nhất là trong các dịp lễ.

Tiếng lành đồn xa.

Thế rồi mọi người, ai ai cũng đều kháo láo với nhau, là thịt ở cửa hàng của ông là rất ngon.

Từ đó, nhiều người ở khắp nơi đổ xô tới mua thịt nơi cửa hàng của ông.

Thế là số doanh thu hàng tháng của ông đã tăng nhanh một cách lạ lùng, chưa từng bao giờ có.

Còn phần gia đình tôi, ngay hôm sau, cha tôi và cả gia đình, tất cả đã đều bắt đầu đi lễ trở lại, không phải chỉ có đi lễ Chúa nhật, mà cả ngày thường, cha tôi cũng buộc mọi người, phải liệu thu xếp công việc mà đi lễ, để bù đắp lại cho những năm tháng bê trễ nguội lạnh đã qua.

Riêng cha tôi, ông còn được một ơn khác nữa, đó là ơn cảm nghiệm được sự hiện diện Chúa Giêsu ngự thật trong phép Thánh Thể. Cho nên, ngoài việc đi lễ và rước lễ hằng ngày, thì mỗi khi có dịp đi ngang qua nhà thờ, ông đều ghé vào nhà thờ để viếng Chúa.

Cả khi cửa nhà thờ đóng, ông cũng vẫn dừng chân lại ở tiền đường nhà thờ, đọc một vài kinh, nói với Chúa vài câu, cúi đầu từ giả Chúa, rồi ông mới tiếp tục công việc.

Nhất là trong nhà chúng tôi, kể từ ngày chứng kiến dấu lạ đó, thì bầu khí trong gia đình đã thay đổi khác hẳn.

Gia đình chúng tôi đã không còn có những chuyện linh tinh như trước nữa. Hạnh phúc Chúa ban cho gia đình chúng tôi thật là vĩ đại. Chúng tôi vui mùng khôn tả xiết.

Chúng tôi đã bắt đầu mến Chúa nhiều hơn, biết thương yêu nhau nhiều hơn, nhất là biết quam tâm đến những người khác nhiều hơn, siêng năng làm các việc từ thiện bác ái nhiều hơn, tham gia các sinh hoạt của giáo xứ nhiều hơn.

Gia đình chúng tôi bỗng trở nên một Tiểu Thiên Đàng.

Và Ơn Chúa gọi 2 anh em chúng tôi đi tu, cũng bắt đầu từ đó, bắt đầu từ những ngày được ơn hoán cải, bắt đầu từ những ngày biết yêu mến Chúa Giêsu Thánh Thể thật sự.

Lạy Chúa, Chúa làm được hết mọi chuyện, thật là kỳ diệu, thật là lạ lùng.

Xin cho con được yêu mến Chúa nhiều hơn nữa.

Xin cho con được thêm xác tín sự hiện diện của Chúa nơi Phép Thánh Thể, để con biết siêng năng tham dự thánh lễ nhiều hơn, biết cố gắng rước Chúa mỗi khi tham dự thánh lễ.

Nhất là xin Chúa hãy biến đổi con thành khí cụ bình an của Chúa, để con biết đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm.

Để con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng. Để con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu. Amen.

-------------------
Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=gsBRcTff3iU 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây