MỘT VIỆC TRUYỀN GIÁO ĐƠN GIẢN (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 368) -------------------------------------
Bạn thân mến,
Mẹ Têrêsa thành Calcutta đã thuật lại một câu chuyện sau đây, nhân dịp một đài truyền hình phỏng vấn Mẹ.
Mẹ nói: Có một lần khi còn ở Úc, tôi có đến thăm một người thuộc thổ dân Aborigine. Ông cụ sống trong cảnh cô độc thật thảm thương. Ông sống trong một túp lều xiêu vẹo, với tuổi đã già nua của mình.
Khởi đầu câu chuyện cho lần gặp đầu tiên, tôi đã đề nghị:
- Để tôi dọn dẹp nhà và sửa soạn giường ngủ cho ông.
Ông ta trả lời cách hửng hờ:
- Tôi đã quen sống như vậy rồi.
- Nhưng ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, với căn nhà sạch sẽ và ngăn nắp.
Sau cùng, ông ta bằng lòng để cho tôi dọn dẹp lại nhà cửa cho ông.
Trong khi quét dọn, tôi thấy một cái đèn cũ, đẹp, nhưng phủ đầy bụi bặm và bồ hóng. Tôi hỏi ông:
- Có bao giờ ông thắp đèn này chưa?
Ông ta trả lời cộc lốc:
- Nhưng thắp đèn để cho ai? Có ai bước chân vào nhà này bao giờ đâu? Tôi sống ở đây đã từ lâu, không hề trông thấy mặt người nào cả.
Tôi hỏi ông:
- Nếu như, có người tình nguyện đến thăm ông thường xuyên, ông có vui lòng thắp đèn lên không?
- Dĩ nhiên.
Từ ngày đó, các nữ tu quyết định, mỗi chiều sẽ ghé qua nhà ông. Ông ta bắt đầu thắp đèn và dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ hơn. Ông còn sống thêm hai năm nữa.
Trước khi qua đời, ông nhờ các nữ tu ghé thăm, nhắn tin giúp ông:
- Xin nhắn với mẹ Têrêsa, bạn tôi, rằng ngọn đèn, mà mẹ thắp lên trong đời tôi, vẫn còn chiếu sáng.
Đó chỉ là một việc nhỏ mọn, nhưng trong bóng tối cô đơn của đời tôi, một tia sáng đã thắp lên và vẫn còn tiếp tục chiếu sáng mãi.
Vâng! Đúng là một cuộc viếng thăm thật tuyệt vời.
*****
Ngọn đèn cũ không được thắp sẽ trở nên vô dụng và quên lãng nơi một xó xỉnh nào đấy, nhưng khi được châm vào một chút dầu tình yêu và sự bao dung, thì nó đem đến sự sáng và sưởi ấm lòng người.
Giờ đây, con người dù phải sống cô độc, nhưng không còn cô đơn nữa, vì bóng tối đã bị đẩy lui, và nhường bước cho tình yêu và lòng bao dung của những đốm sáng nhỏ nơi con người, nơi nhân loại.
*****
Quả vậy, khi nhìn vào cuộc sống xô bồ trong xã hội hôm nay, chúng ta thấy chuyện đi thăm viếng nhau ngày càng ít dần, nhất là những người sống nơi thành thị. Có khi hai người ở sát nhà nhau, mà không gặp nhau từ tháng này sang tháng khác. “Tình nghĩa láng giềng” ngày càng lợt lạt. Và thay vào đó là “đèn nhà ai nhà nấy sáng”, và “sống chết mặc bây”.
Linh mục Azevedo nhận xét: Ngay cả những tu sĩ ở cùng một cộng đoàn, mà nhiều khi chỉ “sống bên cạnh nhau”, chứ không phải “sống với nhau”.
Suy gẫm câu chuyện Đức Mẹ lặn lội đường xa đến thăm và giúp đỡ bà Êlisabeth (Lc 1, 39-56), là một lời nhắc nhở những người sống cạnh nhau, hãy nhớ đến nhau.
Hơn nữa khi chúng ta thăm nhau, nhưng thử hỏi: Chúng ta đã đem lại được những gì tốt đẹp cho những người chúng ta viếng thăm, hay chỉ là những chuyện cà kê, dê ngỗng với nhau, hoặc là ngồi lê đôi mách.
Việc thăm viếng nhau như thế, chẳng những không giúp ích gì cho nhau, mà có khi còn làm dịp tội cho nhau và là dịp để nói hành, nói xấu người khác.
Có lẽ chúng ta cũng phải thành thực kiểm tra lại những cuộc thăm viếng của chúng ta xem:
Tôi có mang Chúa đến cho người tôi thăm viếng hay không?
Những điều tôi nói có phải là Tin Mừng, khiến người được tôi thăm cảm thấy được bình an và hạnh phúc hơn không?
Lạy Mẹ Maria, việc Mẹ lặn lội đường xa, đến thăm và giúp đỡ bà Êlisabeth, là một sự nhắc nhở mỗi người chúng con: Hãy cố gắng quan tâm đến nhau nhiều hơn, những người sống bên cạnh chúng con. Quan tâm để thông cảm, để an ủi, để nâng đỡ, để chia sẻ, đặc biệt đối với những người đang cần sự giúp dỡ của chúng con. Lạy Mẹ, xin giúp chúng con. Amen.