SỨC MẠNH CỦA NHỮNG LỜI THÌ THẦM Chúa nói trong tâm hồn chúng ta. (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 375) -------------------------------------
Bạn thân mến,
Tại góc đường của một thành phố lớn, có một người đàn bà quần áo rách tả tơi, đứng xa ăn xin với đứa con trai nhỏ của bà, gầy ốm, xanh xao. Trong số những người đi qua đường phố, có một người đàn ông triệu phú bước qua, nhìn họ không nói tiếng nào, cũng chẳng giúp đỡ gì.
Nhưng khi trở về biệt thự sang trọng của mình rồi, nhìn vào bàn ăn với đủ mọi thứ cao lương mỹ vị, ông liên tưởng đến thằng bé còm nhom và người mẹ khốn khổ của nó. Càng nghĩ về họ ông càng tức giận Thiên Chúa.
Rồi ông nắm tay lại, đứng lên, đưa quả đấm lên trời, rồi la to với Thiên Chúa:
“Làm sao Ngài lại có thể để cho sự khốn khổ như thế này xảy ra cho được? Tại sao Ngài lại không làm gì, để giúp đỡ những con người bất hạnh đó?”.
Và bỗng từ một nơi nào đó, tự nơi rất thẳm sâu, tự bên trong tâm hồn của ông, có một tiếng Thiên Chúa trả lời, mà chỉ có một mình ông nghe: “Ta đã làm. Ta đã dựng nên ngươi”. Bỗng con người của ông trở nên mềm nhũn, té quỵ xuống đất mà không cách nào kềm lại được, trước sự chứng kiến của mọi người trong nhà.
Bạn thân mến,
Dân Chúa đứng trước sự đói khát về nhu cầu thân xác, Chúa Giêsu nói với các môn đệ: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?”.
Các ông thưa lại rằng: “Ở đây có một bé trai, có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”.
Với sự lo toan của con người, các ông không thể lo cho cả ngàn người, đó là sự phản ứng bất lực nơi con người, trước những nhu cầu to lớn (lương thực cho năm ngàn người).
Chúa Giêsu bảo các ông: “Cứ bảo người ta ngồi xuống”, có nghĩa là sửa soạn ăn, ngả lưng là tư thế để ăn, như là tư thế sẵn sàng để lãnh nhận hồng ân.
“Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn”.
Bánh trao ban dư đầy, ai nấy đều đã ăn no nê, Chúa Giêsu ra lệnh cho các ông thu lại phần còn dư, chứa được mười hai thúng đầy. Phép lạ muốn nói tới bữa tiệc sau này trên nước Trời (Mt 8,11-12; 22,1.10).
Hành động trung tâm của nước Trời, là mọi người đều ăn no. Sự dư dật, là một dấu chỉ được loan báo cho thời kỳ của Đấng Mêssia trong Kinh Thánh (x. Đnl 6,11; Tv 132,15; Is 65,10).
Phép lạ bánh hóa nhiều của Chúa Giêsu, gợi cho chúng ta sự việc:
Tiên tri Êlisê ra lệnh cho các đầy tớ đa nghi, mang hai mươi chiếc bánh, nuôi cả trăm người (x. 2V 4,42-44).
Các sách Tin Mừng thuật lại cho chúng ta sáu lần hóa bánh ra nhiều (Mt 14,13.21; 15,32-39; Mc 6,30-44; 8,1-9; Lc 9,10-17; Ga 6,1-15). Qua đó, cho chúng ta thấy, Ngài yêu thương con người. Ngài cứu chữa phần hồn, và dưỡng nuôi phần xác.
Ðược chứng kiến phép lạ hóa bánh ra nhiều, người Do Thái cho rằng Ðức Giêsu là vị ngôn sứ của thời cuối cùng, được sai đến để giải phóng dân tộc và phục hồi sức mạnh nước Israel.
Họ muốn tôn Ðức Giêsu làm vua, với mục đích để Ngài bảo đảm đời sống cho họ, bằng những phép lạ tương tự.
Nhưng Ngài được Thiên Chúa sai đến thế gian, không phải để làm chính trị, mà là để cứu vớt con người, dẫn đưa con người về với Thiên Chúa. Cho nên, Ðức Giêsu đã trốn lên núi một mình.
Xin cho chúng con lòng khao khát tìm đến bên Chúa, lắng nghe Lời Chúa, được Chúa chạnh lòng thương và ban phát của ăn tinh thần là Thánh Thể, cũng như cả lương thực nuôi thân xác ,như Ngài ra tỏ tình thương qua phép lạ bánh hóa nhiều.
Lời của chân phước Mary MacKillop: “Hãy bình tĩnh, lắng nghe, và tin tưởng những lời thì thầm của Thiên Chúa nói trong tâm hồn chúng ta”.