Có một cậu bé hoàng tử chẳng may bị bọn cướp bắt cóc. Sau khi đã lấy hết những thứ quí giá trên mình, chúng trói cậu vào một gốc cây.
Nhưng may thay có một bác tiều phi đi ngang qua, đã cởi trói và đem cậu về nhà nuôi.
Nhiều năm sau, nhân một cuộc đi săn, nhà vua và đoàn tùy tòng đã dừng chân trước căn lều nhỏ bé của bác tiều phu. Bác tiều rất vui mừn phấn khởi, liêng thuyên nói về gia cảnh và nghề nghiệp của mình, rồi cũng đã dẫn đưa các con của mình ra trình diện nhà vua. Khi bán tay chạm đến mình một cậu con trai, bỗng nhà vua xúc động mạnh. Trong cảm xúc bột phát thật tự nhiên, ông thầm nghỉ :
- Phải chăng đây chính là hoàng tử, con ta đã bị bắt cóc.
Ông liền lên tiếng hỏi bác tiều phu về gốc gác cậu bé. Ông nghĩ:
- Nếu ở bên vai phải của bé có một dấu ấn ta đã ghi, thì đúng là hoàng tử.
Với bàn tay run run, ông vạch chiếc áo của bé, và rồi ông mừng rỡ kêu lên :
- Ôi Trời ơi, đây đích thực là con của ta đã bị lạc mất từ bao năm nay !.
Và cậu bé trong ngỡ ngàng, cũng vui mừng ôm chầm lấy ông và reo lên :
- Ba ơi.
***
Làm sao chúng ta có thể hiểu được sự đổi thay trong lòng cậu bé.
Từ trước đến giờ, cậu cứ tưởng mình là con bác tiều phu nghèo nàn, với quần áo rách rưới và nhà cửa xiêu vẹo. Bỗng chốc cậu nhận ra mình là hoàng tử, được sinh ra tại hoàng cung và thuộc hoàng tộc.
Kể từ nay, dù ở bất cứ nơi nào và làm bất cứ việc gì, cậu đều ý thức mình là một hoàng tử, là con của đức vua, nhờ đó cậu luôn có được những lời nói và những cử chỉ xứng hợp.
***
Với chúng ta cũng vậy. Nhờ bí tích Rửa tội, chúng ta trở nên con Thiên Chúa, thế nhưng chúng ta có ý thức được đúng mức địa vị cao cả ấy không ?
Người nào ý thức về địa vị cao cả ấy sẽ không bảo :
- Tôi đi nhà thờ, nhưng sẽ nói :
- Tôi đi gặp gỡ và tâm sự với Chúa là Cha của tôi. Bởi, khi cầu nguyện chính là lúc người con thố lộ tâm tình với Chúa là cha của mình.
Đây là một việc làm kỳ diệu và tuyệt vời, bởi vì một con người tầm thường và xấu xí nữa, như chúng ta mà lại được tiếp xúc, trò chuyện với Thiên Chúa.
Một người luôn ý thức về địa vị cao cả ấy, thì dù có làm việc gì cũng không bao giờ quên Thiên Chúa là cha của mình. Người ấy sẽ luôn thầm nhủ :
- Tôi sẽ làm vui lòng Cha tôi ở trên trời.
Khi chiêm ngắm những cảnh sắc hùng vĩ của thiên nhiên, người đó sẽ nghĩ ngay đến Thiên Chúa, Đấng đã tạo dựng nên tất cả.
Nhờ đời sống ơn sủng được chuyển thông qua bí tích Rửa tội, chúng ta trở nên con Thiên Chúa. Địa vị cao cả này đòi buộc chúng ta ở mọi nơi và trong mọi lúc, phải có những lời nói và những việc làm thích hợp.
Bởi đó, phải sống làm sao cho xứng đáng với địa vị cao cả ấy, để rồi trong ngày sau hết, Thiên Chúa sẽ nói về chúng ta như ngày xưa Ngài đã nói về Đức Kitô bên bờ sông Giócđan :
- “Đây là Con Ta yêu dấu, đẹp lòng Ta mọi đàng”.
--------------------- Lời bàn:
Ở mọi nơi, mọi lúc và trong mọi việc, chúng ta cố gắng sống sao cho xứng hợp với địa vị cao quí của chúng ta là CON CHÚA.