NGƯỜI PHÚ HỘ và THIÊN ĐÀNG - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 247

Thứ tư - 16/02/2022 08:46
NGƯỜI PHÚ HỘ và THIÊN ĐÀNG - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 247
NGƯỜI PHÚ HỘ và THIÊN ĐÀNG - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 247
NGƯỜI PHÚ HỘ và THIÊN ĐÀNG
 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 247)
-------------------------------------

Có một nhà phú hộ kia rất giàu có. Ông là người rất có uy tín, và ông cũng rất có uy thế trong xã hội. Mọi người đều kính trọng nể phục ông.  Nể phục về cung cách làm ăn rất lương thiện và cũng rất thành đạt của ông.

Nhất là trong cách sống và trong cách giao tiếp với mọi người, thì không ai có thể chê trách ông về bất cứ điều gì.

Bỗng đột nhiên, ông lâm bệnh nặng và qua đời. Mọi người ai cũng thương tiếc ông.  Riêng các gia nhân, thì ai nấy cũng đều rất xúc động, bùi ngùi, khóc lóc thương tiếc ông, thương tiếc cho một ông chủ quá tốt bụng đối với họ.

Sau lễ an táng trở về nhà, các gia nhân tiếp tục bàn tán thêm về cái chết đột ngột của ông chủ.

Trước tiên, người quản gia lên tiếng nói:

Này các bạn, theo các bạn, thì ông chủ của chúng ta, hiện nay đang ở đâu?

Các bạn gia nhân đồng loạt trả lời:

Thì ổng ở trên Thiên Đàng chứ ở đâu. Bởi khi còn sống, ổng rất tốt bụng đối với chúng ta, cho nên bây giờ, sau khi chết, tôi tin chắc là Chúa sẽ thưởng công ông ta trên Thiên Đàng. Chúng tôi tin chắc là như vậy, và chắc chắn là như vậy.

Nhưng người quản gia giơ tay lên, xin mọi người thinh lặng, để anh ta nói lên ý kiến riêng của anh ta:

Theo tôi thì khác:

Tôi tin chắc là ông chủ của chúng ta, không có ở trên Thiên Đàng.

Tất cả các bạn gia nhân, ai nấy đều nhao nhao lên phản đối:

Ông chủ đối xử tốt với chúng ta như vậy, thì làm sao Chúa lại không cho ông ta ở trên Thiên Đàng ?

Người quản gia ung dung nói tiếp:

Như thế này nhé: Tất cả anh em chúng ta đều biết: Tính tình của ông chủ của chúng ta, là rất chu đáo, là rất cẩn thận trong mọi lãnh vực, nhất là trong công việc làm ăn.

Đặc biệt, là khi sắp sửa đi đâu xa, như là khi sắp sửa đi ra nước ngoài, thì chúng ta thường nghe ông ta nói trước, về chuyến đi đó, và ông ta thường nói đi, nói lại rất nhiều lần, về chuyến đi sắp tới của ông, về những nước, mà ông ta sẽ đặt chân tới.

Rồi, chúng ta cũng thấy là ông ta rất lo lắng và chính ông ta đích thận chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho chuyến đi đó, phải nói là rất chu đáo, là rất kỹ lưỡng. Bởi ông ta không muốn, là khi ở đất khách quê người, mà lại sơ xuất, hay quên sót, hay thiếu thốn điều gì.

*****

Vậy mà khi còn sống, có ai trong chúng ta đã từng nghe ông chủ chúng ta nói gì về Thiên Đàng không, hay có ai trong chúng ta đã từng nghe biết gì về ý định của ổng muốn đi vào Thiên Đàng không. Hay có ai trong chúng ta đã từng thấy ông chủ của chúng ta chuẩn bị gì cho chuyến đi vào Thiên Đàng không. Tất nhiên là không.

Điều đó, ai trong chúng ta cũng điều biết rõ.

Cho nên sự suy đoán của tôi bây giờ là chắc chắn, là chính xác, là đúng không sai. Chủ của chúng ta không hề có mặt ở trên Thiên Đàng.

Và ai trong chúng ta cũng đã đều biết:

Thiên Đàng là một nơi rất xa xăm. Để đi tới đó, chúng ta cần phải mất nhiều thời gian lắm, phải công phu vất vả ghê lắm thì mới có thể đi tới đó được.

Mà đây, là một chuyến đi không bao giờ trở lại.

Một chuyến đi có tính cách quyết định cho số phận đời đời: Hoặc sẽ được hạnh phúc vĩnh viễn bên Thiên Chúa. Hoặc sẽ phải bị trầm luân mãi mãi nơi chốn cực hình.

Một chuyến đi thật quan trọng như vậy, mà trong những ngày còn sống, ông chủ của chúng ta đã không hề nhắc tới, cũng không hề nghĩ tới, và đã chẳng hề có một chút chuẩn bị nào, mà ông chủ của chúng ta lại là một người rất cẩn thận. Cho nên, việc các anh khẳng định là ông chủ chúng ta hiện đang ở trên Thiên Đàng, thì quả là không có cơ sở.

*****

Bạn thân mến ! 

Thái độ thiếu khôn ngoan của nhà phú hộ trên đây, cũng có thể là thái độ của mỗi người chúng ta! 

Coi chừng, chúng ta suốt ngày đêm, bôn ba lo toan cho cuộc sống, để rồi không có thời gian nữa, mà nghĩ tới Thiên Đàng.

Mà vì đã không có nghĩ tới Thiên Đàng, cho nên chúng ta đã không hề có một chút chuẩn bị gì cho chuyến đi vào Thiên Đàng.

Hay là thỉnh thoảng, chúng ta cũng có nghĩ tới Thiên Đàng, nhưng mà vì thỉnh thoảng mới nghĩ tới, cho nên việc chuẩn bị của chúng ta hãy còn quá sơ sài, quá hời hợt, còn thiếu quá nhiều chuyện, còn thiếu đủ mọi thứ.

Hay là chúng ta nghĩ, hễ không phạm tội, hễ không cướp của, hễ không giết người, hễ không trộm cắp gì của ai, không giật vợ giật chồng của ai, là đương nhiên được Thiên Chúa cho vào Thiên Đàng.

Nếu như vậy, thì chúng ta đã quên:

Có công thì Chúa mới thưởng,
không có công thì lấy gì để Chúa thưởng.


Vã lại, để được vào Thiên Đàng, thì trước tiên ta phải có ý định vào Thiên Đàng, ta phải muốn đi vào Thiên Đàng, ta phải quyết tâm vào Thiên Đàng, ta phải phấn đấu vào Thiên Đàng, thì ta mới vào Thiên Đàng được.

Bởi Chúa luôn tôn trọng tự do của mỗi người chúng ta.

Mà nhất là Chúa đã nói, lối vào Thiên Đàng là phải đi qua cửa hẹp, là phải bước đi trên những con đường cong queo, những con đường có nhiều sỏi đá, những con đường rất khó đi.

Cho nên, chuyện vào Thiên Đàng sẽ không có chuyện đương nhiên, cũng không phải là chuyện hên xui may rủi.

Ta nên nhớ, đây là chuyện phải quyết tâm, đây là chuyện phải phấn đấu trường kỳ, không ngừng, không nghỉ, trong việc chuẩn bị.

Chúng ta nên nhớ:

Sẽ có ngày, chúng ta lìa bỏ cuộc sống trần gian tạm bợ này.

Đây là một điều chắc chắn. Bởi có sinh thì có tử. Đó là qui luật chung của trời đất vũ trụ vạn vật.

Sẽ không có luật trừ cho chúng ta đâu.

Và ông bà của chúng ta cũng thường nói:

Sinh Ký Tử Qui, sống là tạm bợ, chết mới là lúc chúng ta đi về quê thật.

Mà để cho quê thật của chúng ta đúng là cõi phúc, đúng là Thiên Đàng cực lạc, đúng là Nước Trời, đúng là hạnh phúc vĩnh cửu, thì chúng ta phải chuẩn bị hành trang, sao cho thật kỹ trong những ngày sống ở trần gian này.

Và phải chuẩn bị ngay từ bây giờ. Đừng có lơ là. Đừng có chần chừ, kẻo quá trễ, kẻo quá muộn. Vì giờ Chúa đến gọi chúng ta, luôn là bất ngờ. Không có ai trong chúng ta biết trước giờ chết của mình đâu.

Coi chừng, chúng ta đang sống, như không bao giờ chết, cho nên chúng ta đã chẳng hề có một chút lo lắng bận tâm gì trong việc chuẩn bị. 

Hay có chuẩn bị rồi, nhưng sự chuẩn bị của chúng ta chưa chuẩn lắm.

Chúng ta cần phải thường xuyên kiểm điểm lại sự chuẩn bị của ta, sao cho thật chu đáo, sao cho thật chuẩn, kẻo cái chúng ta đang có, đang tích lũy, đang chuẩn bị, thì khi chết, chúng ta lại không mang theo được gì.

Còn cái Chúa cần, còn cái  Chúa đòi hỏi chúng ta phải tường trình, phải báo cáo, phải tính sổ, thì chúng ta lại không hề có một sự chuẩn bị nào.

Rõ ràng, cuộc sống của chúng ta trải qua bao nhiêu chục năm trời, là phí công, là vô ích. Đúng là công dã tràng:

Bởi, chúng ta đã tích lũy quá nhiều, mà hưởng thì chẳng được bao nhiêu.

Coi chừng, chúng ta đã lạc đường.
Coi chừng, chúng ta đã mất phương hướng.


Bởi trong những ngày sống ở trần gian này, chúng ta chỉ có thời giờ làm những điều chúng ta cần, mà chúng ta không cố tìm thời giờ để làm những gì Chúa cần. 

Tình trạng này, sẽ rất là thê thảm cho chúng ta vô chừng, trong ngày chúng ta tắt thở, khi phải ra trình diện trước tòa Chúa phán xét.

Bởi, chúng ta đâu còn có thời gian để bắt đầu lại.
Bởi, chúng ta đâu có giờ để chỉnh sửa lại cuộc sống.


Hãy liệu, mà chỉnh sửa ngay từ bây giờ đi, kẻo không còn thời gian nữa.

Ta nên nhớ:

Trời cao, mới là quê hương thật của ta.
Thiên Chúa, mới đúng là cùng đích của ta.
Thiên đàng, mới là quê hương vĩnh cửu đích thực cho ta.


Còn trần gian này chỉ là tạm bợ mà thôi. 

*****

Câu chuyện về 10 cô trinh nữ phù dâu trong Kinh Thánh, đã nhắc khéo cho chúng ta về chuyện cảnh tỉnh chuẩn bị này, để ta biết thường xuyên hơn, mà lo chấn chỉnh lại cuộc sống của ta, và thường xuyên hơn lo mà rà soát lại sự chuẩn bị của ta, sao cho thật chuẩn, sao cho thật chính xác, cho cuộc hành trình đi về đời sau, đi về Thiên Đàng, đi về chốn Vĩnh Hằng.

Trong câu chuyện 10 cô được mời đi làm phù dâu, chúng ta thấy các cô, là những người được người ta tín nhiệm, được người ta tin tưởng, nên người ta mới mời các cô đi làm phù dâu.

Đáng lẽ ra, các cô phải chuẩn bị thật kỹ càng, chuẩn bị những thứ cần thiết, từ đầu cổ tóc tai, tới áo quần giầy dép, sao cho thật tươm tất, đến dầu đèn sao cho cho thật sạch, sao cho thật sáng, để khi chàng rể đến, thì kịp thời mà nhập cuộc.

Có như vậy, thì mới không phụ lòng người đã tín nhiệm mình, để cho cuộc rước dâu sao cho thật chu đáo, thật trang trọng, thật hoàn chỉnh, thật tốt đẹp.

Thế nhưng, các cô lại tỏ ra lười biếng, và đã tỏ ra thiếu trách nhiệm:

Nói là các cô thiếu trách nhiệm, là bởi vì các cô không chịu canh thức chờ đợi, mà lại lo đi tìm chỗ để ngủ, một cách vô tư, không hề có một chút nghĩ ngợi gì.

Các cô còn tỏ ta thiếu trách nhiệm, là bởi vì các cô đã chẳng biết lo xa, cũng chẳng chịu nghĩ xa, cũng chẳng chịu thấy trước những tình huống bất trắc có thể xảy đến, cho nên, khi tình huống bất ngờ xảy ra, các cô lúng túng, các cô cuống cuồng, các ô rối rít.

Tội nghiệp cho 5 cô khờ dại. Tất cả đều nhỡ nhàng. Cửa Thiên đàng đã bị đóng lại.

Lúc đó, những tiếng kêu than sẽ không còn có tác dụng nữa, tuy rằng lúc đó, đã có dầu đèn trong tay rồi, nhưng các cô đành phải chịu đứng ở ngoài, đành phải chấp nhận bị loại trừ, bởi thời gian đã hết.

May cho các cô khôn ngoan, tuy không có canh thức, nhưng lại biết phòng xa, nên cũng được kể vào số những người đã chuẩn bị để được vào Thiên Đàng.

*****

Đã bao lần vì lười biếng, mà chúng ta đã bỏ lỡ những cơ hội để làm việc thiện, để làm các việc đạo đức, để làm các việc từ thiện bác ái.

Bỏ lỡ những cơ hội như vậy, mà chúng ta nào có áy náy gì đâu.

Đã bao lần chúng ta tỏ ra thiếu trách nhiệm trong cuộc sống gia đình, trong cuộc sống xã hội, do cách sống rất cẩu thả, rất hời hợt, cả trong các việc đạo đức nữa.

Hoặc chúng ta vô tâm trong những khi thi hành những bổn phận một cách chiếu lệ, mà nào, ta có áy náy gì chăng, vì đã bỏ lở cơ hội đi vào Thiên Đàng.

Ước gì, mỗi người chúng ta, đừng có ai vì lười biếng, mà ru ngủ đời mình, trong những đam mê bất chính, tội lỗi.

Ước gì, bình dầu yêu thương trong tâm hồn chúng ta, luôn đầy tràn, hầu có thể thắp sáng lên tình yêu Chúa và yêu người, trên mọi nẻo đường ta bước đi, và nhờ đó, nhiều người cũng sẽ được thêm ấm lòng trong tình yêu Chúa.

Lạy Chúa, xin giúp cho con, luôn có đủ khôn ngoan, để chuẩn bị dầu đèn, sao cho luôn được cháy, và phải cháy thật sáng, để cuộc sống của con, lúc nào cũng sẵn sàng, cho ngày Chúa đến kêu gọi con trở về với Chúa. Amen

-------------------

Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=wzkgg1ylkHk


 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây