MỘT CƠN MÊ KHÁ DÀI (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 255) ------------------------------------- Bạn thân mến,
Mới đây, tôi có dịp, gặp được một cô giáo dân Việt kiều ở Mỹ về ghé thăm.
Sau nhiều năm xa cách, nay mới gặp lại nhau, cha con tay bắt mặt mừng, tíu tít huyên thuyên, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện: Chuyện trên trời dưới đất, chuyện bên tây bên ta, hết chuyện hiện tại tới chuyện quá khứ xa xưa, hết chuyện đất nước, đến chuyện gia đình, đến chuyện bản thân.
Thì ra bây giờ, đây là lần đâu tiên, tôi được cô ta kể cho nghe về quá khứ cuộc đời của cô ta. Cô ta kể như sau:
Cha có biết không:
Con sinh ra trong một gia đình theo "đạo Ông Bà". Nói đúng hơn, là mẹ con là người Công Giáo, nhưng kết hôn với ba con là người ngoại giáo, cho nên, mẹ con cũng bỏ đạo luôn.
Nhưng con thì cũng đã được học Giáo lý, và con cũng đã được rửa tội, vào năm lên 14 tuổi. Tính đến nay, thì cũng đã hơn 30 năm rồi.
Nguyên nhân dẫn đến việc mẹ con quyết định cho các con rửa tội gia nhập đạo Chúa, là vì trong một cơn bệnh nặng, mẹ con đã kêu cầu với Chúa, và đã hứa với Chúa, là khi hết bệnh, thì mẹ con sẽ giữ đạo trở lại, và sẽ cho các con theo đạo Chúa! (Tạ ơn Chúa ! Cũng may, mà lúc ấy, mẹ con đã được hết bệnh).
Sau vài tháng ngắn ngủi học Giáo lý, thì tất cả anh chị em chúng con đều đã trở thành những "người Công giáo chính danh", với kiến thức giáo lý tạm đủ, để lãnh nhận các bí tích.
Phải nói, là với số vốn liếng giáo lý đó, đức tin của chúng con hãy còn rất là yếu ớt.
Lúc nào, con cũng coi Chúa như là một “trạm bưu điện," hay nói đúng hơn, Chúa là nơi, để con đến nhận hàng “miễn phí” (không tốn tiền).
Chúa thì ở trên đó... Và Chúa cứ ở trên đó.
Còn con thì ở đây... con vẫn cứ ở đây.
Khi nào cần, thì con sẽ đến gửi “đơn đặt hàng” lên Chúa, và cứ thế, Chúa gửi quà xuống cho con. Chỉ có thế thôi...
Và sau đó, thì đường ai nấy đi...
Việc của ai thì người đó cứ làm.
Niềm tin của con vào Chúa, hời hợt chỉ có thế thôi.
Còn kiến thức của con hiểu biết về Chúa, "giỏi lắm" là bản tóm lược hỏi thưa, trong cuốn Sách Giáo Lý Công Giáo.
Còn về luật đạo, thì con chỉ nhớ: "một năm xưng tội ít là 1 lần".
Nhưng con lại nhớ, là "một năm đi lễ ít là một lần".
Như vậy, là cha đã có thể ước tính được, số lần con đi lễ trong một năm rồi chứ gì.
*****
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, cho đến 5 năm sau. Con rời Việt Nam, trên một chuyến tàu, với những người con không quen biết.
Chúng con ra đi trong tình trạng thiếu lương thực và thiếu nước uống.
Sau ba ngày lênh đênh trên biển cả mênh mông, chỉ thấy trời, mà không thấy đất ở đâu.
Mọi người đều quá mệt mỏi, vì đói, vì khát.
Trên tàu, hình như ai cũng bị bệnh.
Riêng con thì bị sốt khá cao.
Lúc đó, tự nhiên con lại nhớ đến những ly sữa đá, mà mẹ con vẫn thường cho uống, mỗi khi con bị sốt.
Con thèm, như một đứa con nít.
Con nhớ đến mẹ con. Và con cũng lại nhớ đến Đức Mẹ, và con lại cầu xin:
"Mẹ ơi, con khát lắm! Ước gì Đức Mẹ cho con một ly sữa đá!".
Thật sự, con xin cái điều, mà con cũng chẳng biết là con xin gì nữa trong hoàn cảnh đó.
Bây giờ con nhớ lại, con cảm thấy thật buồn cười cho lời cầu xin thật ngớ ngẫn và vô duyên của con.
Nhưng, khi lời cầu xin của con vừa dứt, thì bỗng có những tiếng súng từ một chiếc ghe khác ở xa bắn tới.
Chiếc ghe đó phóng rất nhanh, cứ tiếp tục đuổi theo ghe chúng con, và tiếp tục bắn liên hồi vào chúng con.
Trước sự uy hiếp đó, ghe chúng con bị buộc phải dừng lại.
Con không biết họ là ai.
Họ chĩa ba họng súng dài vào chúng con, làm chúng con khiếp sợ. Ai cũng như nín thở. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Và họ ra lệnh:
Ai có tiền bạc, tư trang, phải đưa hết cho họ.
Sau khi đã thỏa mãn những điều kiện họ đưa ra, chúng con tha thiết van xin họ cho nước uống, với chút ít hy vọng, sẽ được sống sót.
Điều ngạc nhiên, là trước khi bỏ đi, họ đã cho chúng con nước uống, và còn cho nước đá nữa.
Trên ghe chúng con, thì có nhiều người đem theo sữa hộp, những thứ mà bọn cướp biển chẳng màng tới.
Thế là trong nháy mắt, mọi người đều được uống sữa đá, uống một cách hết sức khoan khoái dễ chịu, như là mọi nguy hiểm, mọi khổ đau đã tan biến đâu hết, không còn có một mối đe doạ, hay lo sợ gì nữa.
Có một điều đáng buồn, là khi chiếc ghe của bọn cướp rượt theo chúng con, họ đã bắn súng vào chúng con, đã làm cho rất nhiều người trong chúng con bị thương, trong đó có một em nhỏ đã tắt thở trong đêm đó.
Cảnh cướp bóc vừa qua, đã làm cho mọi người trong tàu kinh hoàng, khiếp vía, chưa có ai hoàn hồn hẳn đâu.
Riêng con, khi cầm ly sữa đá đưa lên miệng, bỗng con sực nhớ lại lời cầu nguyện của con ban nảy:
Con hết hồn, con giật mình. Đúng là một điều con không thể nào tin được.
Con tự hỏi, đây có phải là một phép lạ chăng?
Và con đã thì thầm dâng lời tạ ơn Đức Mẹ.
Đến đây, chắc các cha tưởng, là con đã có một niềm tin vững mạnh lắm vào Chúa và Đức Mẹ chăng ?
Thưa không! Vì như con đã nói, là lúc nào con cũng coi Chúa và Đức Mẹ, như là một nơi, để con gửi đơn đặt hàng, và để con nhận hàng thôi.
*****
Sau đó, con được định cư ở Mỹ. Con đã lập gia đình, và đã có 2 con.
Chồng con là người ngoại giáo. Vì muốn được vợ, nên anh ấy cũng chấp nhận theo đạo. Con muốn làm phép cưới trong nhà thờ, vì con thấy thánh lễ hôn phối bên đạo mình, có lễ nghi rất trang trọng, và con muốn được mặc áo trắng cô dâu lúc làm phép, để "chụp hình cho đẹp", chứ nào con có ý thức đạo nghĩa gì đâu.
Mãi sau này con mới hiểu, con mới ý thức, phép Hôn Phối là một trong những bí tích quan trọng nhất trong đời sống của người Kitô hữu.
Hai con của con, cũng đã được rửa tội, cũng đã được học Giáo lý, và đã được xưng tội rước lễ.
Sau đó, thì cả nhà cũng giữ đạo, theo cái kiểu "một năm đi lễ ít là một lần".
Lâu lâu, nếu cảm thấy vui thì đi lễ, còn không thì thôi.
Nếu hôm nào có ý định đi lễ, mà lại có một cuộc vui chơi nào hấp dẫn hơn, thì chúng con thà bỏ lễ, chứ nhất định không chịu bỏ cuộc vui chơi đó.
Đời sống cứ thế trôi qua, và niềm tin vào Thiên Chúa nơi con, ngày càng thêm nguội dần.
Con là vai chánh trong việc giữ đạo mà còn vậy, thì chồng con và con cái của con sẽ như thế nào, thì cha đã rõ?
*****
Cho đến một hôm. Một biến cố đau thương xảy ra cho gia đình chúng con, đã làm đảo lộn tất cả!
Thưa cha, theo nhịp sinh hoạt của nền kinh tế thị trường, chuyện làm ăn của gia đình chúng con bị rơi vào tình trạng bế tắc, có thể nói là bi đát và thê thảm.
Chúng con đau khổ.
Chúng con tuyệt vọng.
Chúng con chán chường.
Chúng con muốn buôn xuôi.
Chúng con muốn bỏ bê tất cả.
Chúng con không biết chạy đến với ai.
Lúc đó, chúng con chỉ biết chạy đến với Chúa và Đức Mẹ thôi. Xin Chúa và Đức Mẹ chỉ đường, dẫn lối, để chúng con biết cách mà vượt thoát được tình cảnh bế tắc này!
Con đã cầu nguyện, con đã kêu xin, bằng tất cả lòng thành kính, và với tất cả sự cậy trông phó thác chưa từng có.
Rồi, hình như một phép lạ đã xảy ra.
Từng ngày, từng bước, chúng con đã vực dậy. Chúng con đã ổn định. Chúng con đã có thể đứng lên được. Và chúng con đã có thể tiếp tục cuộc sống. Đúng là một phép lạ.
Chúng con không biết tại sao.
Đây chỉ là một cảm nghiệm của gia đình con thôi. Chúng con chỉ biết cám ơn Chúa và Đức Mẹ.
Bây giờ, chúng con mới nhận ra rằng, khi bị rơi vào tình cảnh hoàn toàn bế tắc, không thể cậy dựa vào sức riêng mình được nữa, thì chúng con mới có thể sống tinh thần cậy trông, phó thác và tin tưởng vào Chúa một cách tuyệt đối được.
Khi con chấp nhận để cho Chúa làm chủ đời con, làm chủ gia đình con, thì bỗng dưng, con lại không còn đưa "đơn đặt hàng" cho Chúa và Đức Mẹ nữa.
Và thật lạ lùng, chính những lúc đó, Chúa lại gửi đến cho con những "món quà", mà con không bao giờ dám mơ hay dám nghĩ tới.
Chúng con tưởng là đã đến cùng đường, chúng con tưởng là đã hết lối, nhưng Chúa lại mở lối khác, giúp con bước đi trong bình an.
Phải thật lòng mà nói rằng, là trong tất cả các ơn con đã nhận được từ Chúa, thì ơn chịu "đau khổ", là cái ơn lớn nhất, có giá trị nhất, và quan trọng nhất, đối với gia đình chúng con.
Vì nếu không có cái biến cố đau thương đó xảy ra, chắc là con sẽ chẳng bao giờ nhận ra được sự giới hạn của con người mình, để chúng con phải chạy đến cậy dựa vào Chúa.
Và nhất là, con sẽ không bao giờ nhận ra lòng thương xót bao la vô bờ bến của Chúa đâu.
Để tỏ lòng ăn năn sám hối thật sự, con đã quyết định tìm đến với một linh mục để xưng tội.
Lần đầu tiên sau hơn 20 năm, con mới trở lại tòa giải tội.
Con rất lo lắng.
Con rất hồi hộp.
Con nghe rõ từng nhịp đập dồn dập của trái tim con.
Con biết nói gì với cha giải tội đây?
Sau hơn 20 năm xa Chúa, biết bao nhiêu điều con đã làm cho Chúa buồn. Biết bao nhiêu tội con đã làm mất lòng Chúa.
Tội trọng có.
Tội nhẹ có.
Tội phạm lướt lướt cũng có.
Mà tội phạm liền liền cũng có, không phải là thiếu. Biết bắt đầu từ đâu?
Con đã lấy hết can đảm bước vào toà giải tội:
"Thưa Cha cho con đã xưng tội lần cuối cách đây hơn 20 năm... ".
Con chỉ nói được có bấy nhiêu, rồi thì nghẹn lời và bật khóc...
Con cố gắng ngưng khóc, mà sao nước mắt cứ tuôn trào...
Con không dám chắc là vị linh mục đó, đã nghe và hiểu được hết những gì mà con đã nói...
Sau khi xưng tội xong, con chờ đợi một lời quở trách, hay ít ra cũng là một câu cha hỏi:
Tại sao, con để quá lâu mới quay về với Chúa.
Nhưng không, hoàn toàn không, một lời trách nhẹ cũng không, một tiếng thở dài cũng không.
Sau vài giây im lặng, như chờ cho cơn xúc động trong con hoàn toàn lắng xuống, cha đã cho con một vài lời khuyên ngắn gọn, nhưng đầy ý nghĩa.
Sau đó, cha ban phép giải tội, và chúc con đi bình an.
Và từ lúc đó, con đã tìm được bình an thật sự.
Bước chân vào tòa giải tội nặng nề bao nhiêu, hồi hộp bao nhiêu, thì khi bước ra, con lại cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản bấy nhiêu.
Con rất cám ơn vị linh mục này, vì qua những lời nói của cha, mà con đã tìm thấy được sự đồng cảm của phận con người mỏng dòn, yếu đuối. (Đồng cảm chứ không phải đồng tình, hay đồng loã).
Sự đồng cảm, trong lời khuyên dạy của Ngài, đã nâng đỡ con rất nhiều. Con không còn e ngại mỗi khi bước chân vào tòa giải tội, trong những lần sau này nữa.
Bằng giọng nói nhẹ nhàng, Ngài đã cho con thấy, lòng thương xót và lòng khoan dung của Chúa như thế nào, đối với những người con tội lỗi.
Lúc trước, khi nhìn những vị tu sĩ, con vẫn thường thắc mắc: Là cuộc sống đời thường, có nhiều giải trí, có nhiều lạc thú, có nhiều vui chơi như vậy, mà tại sao các ngài lại bằng lòng chấp nhận chối bỏ tất cả, để hiến dâng cuộc đời mình cho một Đấng vô hình, Đấng mà mình không nhìn thấy được. Chắc chắn là phải có một "cái gì đó", hấp dẫn, lôi cuốn mãnh liệt lắm.
Và hôm nay, con đã nếm cảm được phần nào cái sức hấp dẫn lôi cuốn kỳ diệu đó, qua việc đọc kinh thánh và qua việc cầu nguyện với kinh thánh.
Con như một người vừa thức dậy “sau một cơn mê khá dài”.
Con tỉnh lại, nhờ “mũi thuốc” cực mạnh, mà Chúa đã tiêm vào. Mũi thuốc đó, đau đớn và không dễ chịu chút nào.
Nhưng nhờ những vật vã trong đau đớn ấy, mà nay con đã được lành bệnh.
Lạy Chúa, con xin hết lòng bái phục Chúa, vì sự Chúa đã kiên nhẫn, chờ đợi một con người nguội lạnh trở về, trong hàng mấy chục năm trời.
Và cuối cùng, Chúa đã thắng, Chúa đã thành công, và đã đạt được điều Chúa mong muốn.
Xin cho con cũng biết bắt chước Chúa, mà kiên nhẫn với những yếu đuối và những bất toàn của kẻ này người nọ chung quanh con, để họ được cải hoá, và để con cũng được Chúa tha thứ nữa. Amen.