Chuyện Minh Họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 138
Thường Niên 3B Chúa luôn nhìn về phía trước, về tương lai ------------------------------------------
Bạn thân mến,
Có một Thầy Ẩn tu tên là Xê-bat-chiêng (Sébastien), thường đến cầu nguyện tại một nhà nguyện vắng vẻ trên núi.
Trong nhà nguyện này, dân chúng tôn kính một tượng Thánh Giá, với tước hiệu là "Tượng Chúa ban ơn".
Thấy dân chúng có lòng tin, thường đến đây cầu xin ơn lành nơi đây rất đông, nên thầy Xê-bat-chiêng cũng thêm lòng tin cậy mến.
Một hôm, lúc nhà thờ vắng người, Thầy tiến lên cung thánh, quỳ gối dưới chân Thánh Giá và tha thiết khẩn nguyện:
"Lạy Chúa, xin cho con được chia sẻ những nỗi khổ đau mà Chúa đã chịu. Xin cho con được thế chỗ của Chúa trên thánh giá".
Thầy quỳ yên lặng khá lâu, mắt đăm đăm nhìn lên Thánh Giá, và mong được Chúa đáp lời.
Một lúc sau, từ Thánh Giá có tiếng phán bảo:
"Được, Ta bằng lòng để con thế chỗ Ta trên Thánh Giá này, nhưng với một điều kiện duy nhất, là bất cứ điều gì xảy ra, tai con nghe gì, mắt con thấy gì, con đều phải giữ im lặng, không được nói năng gì hết ".
Xê-bat-chiêng hứa và được Chúa Giêsu cho lên thế chỗ Ngài trên Thánh Giá.
Ngày qua ngày, dân chúng vẫn tiếp tục đến trước tượng Thánh Giá này để cầu nguyện, mà không một ai hay biết về việc đổi chỗ này.
*****
Một hôm, có người xứ nọ đến cầu nguyện. Khi ra về, ông để quên dưới ghế quỳ cái túi, đầy những đồng tiền vàng. Thấy vậy, Thầy vẫn yên lặng.
Lúc sau, có một người nghèo khổ vào nhà nguyện. Ông nhìn lên thánh giá cầu nguyện thật sốt sắng. Rồi khi nhìn xuống, ông lại thấy túi tiền vàng. ông ta hết sức sung sướng nhìn túi tiền vàng, tưởng là Chúa ban cho mình, liền xách túi, tạ ơn và đi ra.
Sau đó, một chàng thanh niên, vào quỳ gối khẩn nguyện thật số sắng, xin Chúa ơn che chở, cho chuyến tàu sắp chở anh đi xa.
Vừa ra khỏi nhà nguyện, thì anh gặp ông phú hộ quay lại tìm túi tiền. Ông phú hộ không thấy túi tiền vàng đâu, mà trong nhà thờ lúc bấy giờ không có ai, nên ông nghi là chàng thanh niên này đã lấy.
Cuộc tranh cãi mãi quyết liệt, không phân thắng bại, cả hai bèn mời cảnh sát đến phân xử.
Không cầm lòng được nữa, nên từ trên Thánh Giá, Thầy Xê-bât-chiêng hét lên: Đứng lại. Mọi người ngạc nhiên.
Thầy phân trần sự việc: Người phú hộ hãy đi tìm người nghèo, mà xin lại túi tiền đi. Còn chàng thanh niên cũng vội vã đi, cho kịp chuyến tàu sắp khởi hành.
Khi không còn ai trong nhà nguyện nữa, Chúa Giêsu lên tiếng bảo Xê-bat-chiêng:
"Con hãy xuống ngay khỏi Thánh Giá, con không xứng đáng thế chỗ cho Ta, vì con đã không biết giữ yên lặng, như lời con đã hứa."
Thầy vội vã phân trần: Nhưng mà lạy Chúa, làm sao con có thể chịu đựng được cảnh bất công đó ?
Chúa Giêsu đáp: Thật con không hiểu gì hết !
- Tiền của người phú hộ, là tiền bất lương, trong khi người nghèo đói kia thì quá vất vả làm lụng, mà không kiếm đủ cơm ăn, manh áo mặc cho đàn con nhỏ.
- Và nếu chàng thanh niên kia có bị cảnh sát giữ lại, anh ta sẽ bị lỡ chuyến tàu, thì anh ta đã đã cứu được mạng sống mình. Bởi chiếc tàu của anh định đi, đang bị lao đao ở giữa biển cả và sắp chìm vì sóng to, gió lớn. ( Trích tuyển tập truyện hay, Giấc Mộng Vàng, trang 27)
*****
Câu chuyện này nhắc chúng ta nhớ lời Chúa nói trong sách tiên tri Isaia:
“Tư tưởng của Ta không phải là tư tưởng của các ngươi, đường lối của Ta không phải là đường lối của các ngươi. Như trời cao hơn đất bao nhiêu, thì tư tưởng của Ta cũng cao hơn tư tưởng của các ngươi bấy nhiêu” (Is 55,8) .
Trong suy nghĩ của con người, chúng ta thường không thể hiểu được tại sao Chúa Giêsu lại gọi bốn môn đệ đầu tiên, để đặt nền tảng xây dựng Giáo hội, như bài phúc âm hôm nay đã kể (Mc 1, 14-20).
Cá ngài là những người chài lưới, "ăn với sóng, nói với gió", ít học, quê mùa, thế mà Chúa Giêsu lại chọn họ làm môn đệ.
Tại sao Chúa Giêsu không chọn những Luật sĩ, những Pharisiêu, những Ký lục thông thái ?
Cũng như chúng ta thường hỏi:
- Tại sao Chúa Giêsu không sinh ra nơi cung điện nguy nga, lộng lẫy, mà lại chọn hang lừa, máng cỏ, tại hang đá Bêlem, vùa hôi hám, lại lạnh lẽo, để giáng sinh ?
- Tại sao Chúa Giêsu lại chọn cái chết trên Thập giá, đau đớn, tủi nhục, thê thảm, để làm phương thế cứu độ con người?
- Ngắm nhìn Hài Nhi trong máng cỏ, cũng như nhìn lên tử tội Giêsu trên thập giá, chúng ta thường tự hỏi: tại sao Chúa lại thích những điều nghịch lý ?
- Làm sao người ta có thể tuyên xưng Người là Đấng Cứu Thế, đến Giải Thoát nhân loại, đang khi Người đến trong dáng vẻ yếu đuối, bé bỏng ?
Thánh Phaolô đã từng thốt lên:
“Trong khi người Hy lạp tìm kiếm sự khôn ngoan, trong khi người Do thái tìm các dấu lạ, thì chúng tôi lại rao giảng Đức Kitô chịu đóng đinh, một sự điên rồ đối với lý trí nhân loại” (1 Cr 1:22-24).
Bởi đó, đường lối của Thiên Chúa không phải là đường lối của con người. Thiên Chúa là Thiên Chúa. Con người là thụ tạo.
Chúa Giêsu thường chọn những cái nghịch lý để làm những điều vĩ đại.
- Tám mối phúc thật, là nghịch lý đối với người đời, nhưng lại là Hiến Chương Nước Trời.
- Chúa Giêsu không đến với sức mạnh bạo lực, nhưng với những gì yếu ớt, mỏng manh, kết tụ nơi Hài Nhi bé nhỏ.
- Chúa Giêsu kêu gọi những người tầm thường, những người khiêm nhường bé nhỏ. Chính với những cái mỏng manh, bé nhỏ ấy, mà Người khơi dậy nơi con người cái chân tâm, để rồi tình yêu của Người sẽ giúp họ biến đổi, để trở nên những rường cột của Giáo hội.
Như thế, Chúa nhìn con người với cái nhìn yêu thương, tôn trọng, luôn thấy cái tốt, cái đáng yêu nơi mỗi người, cho dù họ nhỏ bé, họ tầm thường. Chính sự bé nhỏ đó mà Chúa biến đổi để nên lớn lao.
*****
Mỗi người chúng ta trong cách nhìn về tha nhân, cũng cần học theo gương của Chúa. Đó là cái nhìn về phía đàng trước, về phía tương lai.
- Nhiều lần ta đã khóa chặt những anh chị em mình, trong quá khứ lỗi lầm.
- Nhiều khi chỉ vì một vài xích mích, một vài lỗi lầm trong cuộc sống, mà ta lại vịn vào đó, để phủ nhận những cái hay, cái tốt, cái đạo đức nơi anh chi em mình, rồi phán đoán và đánh giá họ, theo cá tính, theo những thành kiến đó.
*****
Có người giận Cha xứ, mà bỏ Nhà thờ, không đi lễ, không xưng tội rước lễ, đã tâm sự:
Mọi người coi tôi như một người xấu xa, ai cũng lên án, ai cũng xa lánh, cùng lắm chỉ thương hại, không còn cánh cửa mở ra phía trước, để tôi quay trở về.
Về mặt xã hội cũng vậy: Đã biết bao năm qua, nhiều người trong chúng ta cũng đã có những thái độ xét đoán con người tương tự như thế, theo "Chủ nghĩa lý lịch", đã tạo nên những sự kỳ thị khủng khiếp.
- Biết bao nhân tài bị mai một, không phát huy được tài năng, chỉ vì lý lịch .
- Biết bao kẻ bất tài nhờ lý lịch, mà lại được thăng quan tiến chức, nên rất có hại cho xã hội.
Khóa chặt con người trong quá khứ, một quá khứ do cha mẹ, do hoàn cảnh xã hội tạo nên. Vì quá khứ ấy, mà mà mọi cánh cửa đáng lẽ phải được mở ra cho tương lai xã hội, đất nước, thế mà đã bị khóa chặt, nên đất nước bị thiệt thòi vô chừng.
Cho nên xem ra con người ta vẫn hay nhìn lại phía đàng sau, hơn là nhìn về phía đàng trước.
Trong khi Thiên Chúa, Đấng mở ngỏ cho tương lai, và thúc bách ta nhìn về phía trước, về phía tương lai.
- Nhìn về phía tương lai, là không chấp nhận thái độ thất vọng: thất vọng về chính mình, về anh chị em mình, về cuộc đời.
- Nhìn về phía tương lai, là thay thế thất vọng bằng niềm tin: tin vào chính mình, vào con người, vào cuộc đời ...
Và trên hết, cũng là sâu hơn hết, là tin vào Thiên Chúa, Đấng mở ngỏ và dẫn đưa chúng ta đi về tương lai.
Lạy Chúa, xin ban cho con một nhận thức lành mạnh, để con biết sám hối và tu thân.
Xin ban cho con có được một trái tim rộng mở, để biết hiến thân phục vụ Tin mừng.
Xin ban cho con một ý chí cậy trông, để con củng cố những ai thất vọng lo âu.