CÂU CHUYỆN ĐỔI ĐỜI (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 331) -------------------------------------
Ban thân mến,
Người ta kể lại rằng:
Tại một làng kia ở miền quê, có hai anh em, vì quá nghèo, vì quá khổ, cho nên đã đi ăn trộm, ăn cắp.
Những thứ mà 2 anh thường trộm cắp, đó là đi bắt chó chạy rong khắp nơi trong làng. Cả những con chó trong sân nhà, mà 2 anh cũng bắt được. Không phải chỉ có bắt ban đêm, mà cả ban ngày 2 anh cũng đi bắt. Hình như nhà nào cũng đều là nạn nhân của 2 anh này.
Những con chó bắt được, thì 2 anh đem bán cho các hàng quán, hoặc bán cho các tay lái chó.
Một hôm, 2 anh bị dân làng bắt được tại trận. Bởi đi đêm riết, rồi cũng sẽ có ngày gặp ma. Dân làng quá phẫn nộ, họ kéo nhau tới rất đông. Họ đã trút hết tất cả những cơn giận ấm ức, chất chứa từ bấy lâu nay lên đầu 2 anh này.
Họ mặc sức mà phun ra những lời lẽ lăng mạ sỉ nhục thê thảm không thương tiếc.
Họ đã hành hạ 2 anh đủ kiểu, đủ cách.
Rồi cuối cùng, họ đã đè 2 anh xuống đất, lấy dao rạch 2 chữ “TT” ở trên trán, có nghĩa là “Tên Trộm” để cho chừa.
Sau khi đã hả hê, đã xả hết mọi cơn tức giận, họ đã thả cho 2 anh đi, và còn đe dọa: Từ nay trở đi, nhớ đừng có bén mãng lai vãng tới cái vùng đất này nữa.
Vì không chịu nổi cái sự nhục nhã này, nên người anh đã bỏ làng, tìm đến một vùng thật xa để sinh sống, để không còn ai biết được cái quá khứ nhục nhã của mình.
Thế nhưng, dù ở xa đến tận phương trời nào, thì anh ta cũng vẫn không bao giờ quên được cái nỗi nhục đã qua, nhất là khi có ai đó hỏi về ý nghĩa của 2 chữ TT đáng nguyền rủa ở trên trán, thì anh ta lại tìm cách nói quanh, thật lúng túng.
Tuy vết xẹo đã mờ nhạt, nhưng nếu chú ý một chút, thì ai ai cũng đều có thể đọc thấy được 2 chữ TT đó.
Còn người em thì ngược lại. Anh ta luôn tự nhủ với lòng mình rằng, là "Ta cần phải lấy lại lòng tin đã mất. Ta cần phải lấy lại uy tín nơi những người chung quanh".
Thế là anh vẫn cứ tiếp tục ở lại nơi xứ sở của mình.
- Anh quyết chí sửa mình. - Anh quyết tâm làm lại cuộc đời. - Anh nhất quyết làm việc. Việc gì anh cũng làm, mà làm thì không bao giờ ngại khó ngại khổ. Có khi người ta thấy anh ta hì hục làm việc cả ngày lẫn đêm. Anh không còn ươn lười như trước nữa.
Anh đã bỏ rượu.
Anh đã bỏ thuốc lá.
Anh đã bỏ cá độ, bỏ đá gà.
Còn bài bạc, số đề, số đuôi coi như là đã chấm dứt hẳn.
Nhất là mỗi khi, anh nhìn thấy 2 chữ TT trên trán của mình lúc soi gương, thì anh lại càng quyết tâm hơn nữa, xóa bỏ cho được 2 chữ TT đó, bằng cách sống lương thiện, sống đạo đức.
Chẳng mấy chốc, anh đã gầy dựng được một sự nghiệp đáng kể. Anh còn nghĩ ra nhiều cách để làm việc từ thiện bác ái, giúp đỡ kẻ này người nọ, những người nghèo khổ, những người có những hoàn cảnh túng bấn neo đơn.
Anh quyết lập công đức, bằng chính sức lao động của đôi tay mình. Anh cố gắng sống chan hoà tình yêu thương đối với hết mọi người trong làng.
Và cuối cùng, đúng như những gì anh đã dự tính, hai chữ "TT" trên trán của anh, đã chẳng còn làm cho ai quan tâm nữa.
Thế nhưng có một lần, có một người, đã lâu lắm mới có dịp trở về quê nhà, trông thấy là lạ, mới hỏi một ông cụ già, về ý nghĩa của hai chữ TT trên trán đó. Cụ già đã trả lời một cách thật đơn giản:
"Ông cũng không còn nhớ rõ lắm, nhưng cứ nhìn vào cách sống của anh ta, thì ông chắc, đó là dấu chỉ của trời ban cho, để đánh dấu sự Thánh Thiện của anh ta".
Bạn thân mến,
Thánh Phêrô và thánh Phaolô, đã trở thành thánh, là nhờ các ngài biết khép lại cái quá khứ không đẹp của mình.
Các ngài đã từng có một quá khứ lỗi lầm, một quá khứ đáng ân hận và đáng tủi nhục.
Đọc kinh thánh, chúng ta thấy: Đã có lần thánh Phêrô đã bị Chúa quở trách là Satan (Mt 16,23), mà từ xưa đến nay, và mãi mãi sau này, chắc không có vị thánh nào lại bị Chúa khiển trách nặng nề như vậy.
Rồi cái tội lớn nhất trong cuộc đời của Phêrô, đó là đã ba lần chối Thầy, mình không phải là môn đệ của Thầy Giêsu.
Còn Phaolô, thì ông đã từng xông xáo đi khắp nơi, để lùng bắt và giết hại những ai là môn đệ của Chúa Giêsu.
Rồi chính Phaolô cũng đã từng can dự vào việc ném đá Stêphanô, vị tử đạo đầu tiên của Giáo hội.
Thế nhưng, mẫu số chung của hai ông, chính là biết đứng lên sau những lần vấp ngã, và đã biết dùng cả cuộc đời của mình, mà đi rao giảng Tin Mừng Chúa Phục Sinh, để chuộc lại những lỗi lầm đã phạm.
Thực vậy, sau khi chối Thầy lần thứ ba, thì thánh Phêrô đã bắt gặp được cái nhìn của Chúa từ trên pháp đình, với một ánh mắt trìu mến thân thương, như nhắn gởi đến ông một sứ điệp:
"Phêrô ơi, sao con lại nở chối Thầy. Ơn nghĩa Thầy trò ba năm gắn bó, chẳng lẽ bây giờ không còn một chút tình nghĩa gì nửa sao?".
Tiếp theo, Phêrô lại nghe tiếng gà gáy trong đêm khuya, làm cho lương tâm ông bừng tỉnh ngộ, giúp ông nhớ lại lời của Thầy đã báo trước:
"Trước khi gà gáy, thì con đã chối Thầy ba lần".
Sau đó, Phêrô đã lầm lũi bước ra khỏi sân pháp đình, mà nước mắt tuôn trào, tâm hồn trĩu nặng, và một cái gì đó đã chết trong lòng ông:
- Đó là niềm hãnh diện,
- Đó là niềm tự hào,
- Đó là sự tự tin quá mức trước đây, nay không còn nữa.
Ông đã cảm thấy mình quá yếu đuối. Ông đã cảm nhận được mình chỉ là cát bụi, mình rất yếu hèn, mình đã bị té ngã.
Mới hôm qua thôi, ông đã tuyên bố rất mạnh: "Dù mọi người có bỏ Thầy, riêng con, thì không bao giờ".
Thế mà, miệng hùm miệng hổ lại bị đã bị khoá chặt, khi vừa gặp gian nan, khi vừa gặp thử thách.
Ông đã cảm thấy mình quá hèn nhát, bởi đã chối Thầy đến ba lần, dù chưa có ai tra tấn, dù chỉ vài ba người đầy tớ đang sưởi lửa ở sân Toà Án, khi họ hỏi ông chỉ vài câu thật bâng quơ, thế mà ông đã run lên, thế mà ông đã chối Chúa Giêsu liên hồi, thế mà ông đã phủ nhận những liên hệ với Thầy và với anh em.
Thế nhưng, cũng nhờ cái đêm tủi nhục đó, mà tâm hồn của Phêrô đã "đổi mới":
- Ông đã biết ăn năn,
- Ông đã biết hối lỗi,
- Ông đã biết khiêm tốn hơn.
Nhờ đó, mà Chúa lại tiếp tục chọn Phêrô đứng đầu Giáo hội, đặt ông làm cột trụ cho Hội Thánh.
Còn thánh Phaolô, sau lần ngã ngựa đớn đau, do một luồng sáng chói khác thường, mắt ông đã không còn thấy được gì nữa. Ông đã bị mù hoàn toàn trong ba ngày.
Con mắt thể xác ông tuy đã bị đóng lại, nhưng con mắt tâm hồn của ông lại được sáng ra.
Ông đã thấy Chúa Giêsu, người mà ông cứ tưởng là đã chết, thế mà nay đã sống lại, và vẫn đang sống.
Chính Người đã nói với ông: "Ta là Giêsu, mà ngươi đang tìm bắt giết".
Bao lâu nay ông không tin có sự sống lại. Ông đang hăm hở tiêu diệt những ai loan tin có sự sống lại, nhất là sự sống lại của tên tử tội Giêsu.
Nhưng giờ đây, ông đã tin có sự sống lại. Ông đã tin Chúa đã sống lại thật. Sự sống lại của Chúa đã làm thay đổi hẳn cuộc đời của ông.
Và từ nay, ông đã trở thành vị tông đồ chuyên rao giảng sự sống lại của Chúa, cho mọi người ở khắp nơi trên thế giới, nhất là cho các dân ngoại.
*****
Nhìn lại cuộc đời của mỗi người chúng ta, chúng ta cũng phải nhận mình là rất yếu đuối. Bởi chúng ta cũng có những lúc bị vấp té, cũng có những lúc bị sa ngã.
Nhưng chúng ta cũng nên nhớ câu nói này của một vị thánh, rất đáng cho chúng ta suy nghĩ:
"Lầm lỗi là chuyện bình thường của con người yếu đuối,
nhưng biết đứng lên, biết vực dậy, và làm lại cuộc đời, thì đó mới là một vị "Thánh".
Chúng ta hãy xem:
Thánh Phêrô và thánh Phaolô, cũng đã từng có một quá khứ lỗi lầm thật tủi nhục.
Nhưng Chúa đã không trách phạt các ngài, mà còn tiếp tục tin tưởng và trao phó sứ mạng lớn lao cho các Ngài, đó là điều khiển Giáo Hột, đặt các Ngài là cột trụ của Hội Thánh, bởi các ngài đã biết đứng lên, bởi các ngài đã biết vực dậy.
Bạn thân mến,
Hôm nay, chúng ta mừng kính 2 vị thánh tông đồ Phêrô và Phaolô (29.6), chúng ta chiêm ngưỡng 2 mẫu người đã té ngã, và đã quyết tâm làm lại cuộc đời.
Hai vị đã có nhiều kinh nghiệm đau thương vì những yếu đuối lỗi lầm, và các Ngài cũng đã có đầy kinh nghiệm trong việc đứng lên, làm lại cuộc đời, và đã trở nên thánh cả.
Xin các Ngài giúp chúng ta, biết noi theo gương của các Ngài, mà can đảm đứng lên, sau những lần vấp ngã, để chúng ta có thể cảm nghiệm được lòng thương xót bao la hải hà của Chúa dành cho chúng ta.
Lạy Chúa, qua lời bầu cử của thánh Phêrô và Phaolô, xin thương giúp con. Amen.