CHUYỆN LÁ SẦU RIÊNG - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 309

Thứ bảy - 04/06/2022 23:36
CHUYỆN LÁ SẦU RIÊNG - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 309
CHUYỆN LÁ SẦU RIÊNG - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 309
CHUYỆN LÁ SẦU RIÊNG
 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 309)
-------------------------------------

Bạn thân mến,

“Lá sầu riêng” là một vở kịch Cải Lương của tác giả Kim Cương và Thế Châu, đã đi vào lòng người từ nhiều thập niên qua.

Vở kịch đã nói lên tình cảnh thê thảm của một người đàn bà nghèo, đã trải qua biết bao khó khăn và gian khổ, mới có thể nuôi được một đứa con khôn lớn, và đã cho ăn học thành tài.

Do tình duyên ngang trái, mà bà đã phải một mình tần tảo hôm sớm thật vất vả, để nuôi dạy con cho nên người, trong cảnh mẹ goá con côi.

Cuối cùng, ước nguyện của bà cũng đã thành đạt, và đã được như lòng hằng mong ước, đó là đứa con trai đã đổ đạt, đã trở thành một bác sĩ, và đã có một chỗ đứng trong xã hội.

Bà rất hài lòng về thành tích của mình, và cũng rất vui khi chứng kiến sự thành đạt của đứa con trai mình.

Rồi một hôm, vì quá nhớ con, bởi sau quá nhiều tháng trông ngóng, mà không nghe thấy tin tức gì của con, nên bà đã lặn lội từ đồng quê lên tỉnh thành để thăm con.

Phải nói là bà vất vả vô chừng, mới tìm thấy được chỗ ở của đứa con trai mình nơi thành phố, mặc dầu bà đã có địa chỉ thật rõ ràng ở trong tay.

Khi gặp lại nhau, mẹ con tay bắt mặt mừng, vui khôn kể xiết.

Nhưng liền sau đó, anh con trai đã thay đổi sắc mặt, và tỏ ý phiền trách mẹ, sao mẹ lên thăm, mà không hề báo trước.

Bởi đã từ lâu, anh đã quen biết một cô con gái. Họ đã yêu nhau và đã định đi tới hôn nhân, nhưng không hề có một chút thông tin  gì cho mẹ hay.

Tệ hơn nữa, là anh ta chưa bao giờ tiết lộ gì về gốc gác lý lịch thật của mình. Anh chưa bao giờ dám nói cho người yêu biết về nguồn gốc nghèo khổ của mình. Cho nên, khi người mẹ xuất hiện bất ngờ trước mặt người yêu, với dáng dấp của một người đàn bà quê mùa nghèo hèn, đã làm cho anh lúng túng thật khó xử. Anh ta sợ mất người yêu, nên định tâm chối bỏ người mẹ đã sinh ra mình, và đã hi sinh cả cuộc đời cho mình.

Thấy thế, bà mẹ buồn quá, nên mới thốt lên một câu: "Con ơi, nhớ lúc còn nhỏ, mẹ cho con chỉ một cái kẹo thôi, thì con cũng đã vui mừng lắm rồi. Nhưng cho đến bây giờ, mẹ đã cho con cả một cuộc đời của mẹ, mà sao con lại không vui".

Lời nói đó, đã đánh động được người con trai, và đã giúp anh hiểu ra, là không có gì có thể sánh ví được với tình mẹ, với biết bao hy sinh thật cao cả.

Hai mẹ con đã ôm nhau hồi lâu, trong niềm vui sướng dâng tràn.

Và khi anh ta chấp nhận người mẹ quê mùa nghèo hèn, đã hy sinh cả cuộc đời cho anh, thì cũng là lúc anh đón nhận được sự nể vì kính phục của người yêu, vì anh ta là một con người hiếu thảo, là một con người sống có nhân, có nghĩa.

*****

Bạn thân mến,

Phúc âm theo thánh Matthêu, đoạn 26 câu 26, đã ghi lại nỗi niềm tâm sự của Chúa Giêsu trong bữa tiệc ly với các môn đệ mình như sau:

“Này là Mình Thầy, sẽ bị nộp vì các con, các con hãy cầm lấy mà ăn. Này là máu Thầy, máu sẽ đổ ra vì các con, các con hãy chia nhau mà uống”.

Qua nỗi niềm tâm sự này, chúng ta thấy Chúa Giêsu đã không còn giữ lại gì cho mình, mà Ngài đã trao hiến cho chúng ta tất cả. Ngài đã cho đi tất cả. Ngài đã tự hiến chính thân mình, để làm của ăn, của uống nuôi sống hồn ta. Ngài yêu thương chúng ta đến mức độ như vậy. Nhưng, chúng ta đã hiểu, đã cảm nhận được tình yêu thương này, đến mức nào.

Chưa hết, khi lấy máu thịt Ngài làm lương thực nuôi ta, Chúa đã muốn hòa nhập vào chính cuộc sống của ta, để thông cảm, để chia sẻ với ta trong mọi nỗi lo âu, vui buồn, sướng khổ trong cuộc sống, để cuối cùng, Ngài có thể dẫn đưa chúng ta đến hạnh phúc vĩnh cửu mai sau bên Thiên Chúa, sau những ngày sống ở trần gian này.

Trải qua mọi thời đại, đã có biết bao người cảm nhận được Tình Thương bao la này, nên họ đã được ơn cải hóa, đã được ơn đổi mới, và đã được ơn trở về, để sống xứng đáng là một người con Chúa, rất đáng được Chúa yêu thương.

Nhưng cũng có không ít người cố tình, bưng tai, bịt mắt, trước tình yêu thương này. Bởi, họ rất ngại ngùng lo sợ, phải đối mặt với Thiên Chúa.

Bởi, khi đối mặt với Thiên Chúa rồi, thì họ lại sợ phải bị mất đi những cái họ đang có. Họ sợ phải bị mất đi những cái họ đang tận hưởng. Họ sợ phải bị mất đi chỗ đứng ở trần gian này. Họ sợ phải bị mất đi tiền tài, địa vị, danh vọng, mà họ đang theo đuổi một cách thiếu lương thiện.

Mà vì quá lo sợ những mất mát này, cho nên họ đã tìm bằng mọi cách, để đuổi theo nó, để bắt lấy nó. Họ cố bám vào nó, đến nỗi họ không còn thời gian, không còn công sức, không còn tâm trí, không còn đủ sáng suốt, để minh định cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì là cần làm, cái gì là nên tránh, để định hướng cho phần rỗi đời đời của mình một cách chính xác nhất.

*****

Nếu hôm nay, mỗi khi nhìn lên thánh giá Chúa, hay mỗi lần lên rước Chúa, mà hồn ta không có một chút rung động nào, không có một chút cảm nghiệm nào, về tình yêu Thiên Chúa dành cho ta, yêu đến hy sinh cả mạng sống mình, hay Tình Yêu của Chúa đã không lay động nỗi trái tim ta, thì phải nói là lòng ta quá khô, quá cứng, là chúng ta đã quá thua anh chàng thanh niên đối mẹ mình, trong câu chuyện “Lá Sầu riêng” vừa kể.

Lạy Chúa, xin mở lòng, mở trí con, để con biết việc con phải làm, và khi con làm, xin Chúa giúp đỡ, để con biết cảm nhận được tình yêu Chúa yêu con trong mọi tình huống của cuộc sống, để con cũng biết ứng xử làm sao xứng đáng hơn nữa là một người con Chúa, và để đáng được Chúa yêu thương hơn. Amen.

-------------------

Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=JqKkHc8j-38


 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây