(Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 324) -------------------------------------
Bạn thân mến,
Có một anh mù đi thăm một người bạn. Vì đã lâu không gặp nhau, nên đôi bạn hàn huyên tâm sự mãi, mà quên cả thời gian. Đến khi anh mù quyết cáo từ ra về, thì trời đã tối mịt. Người bạn nài nỉ cở nào, anh ta vẫn không chịu ở lại, lời lẽ đưa ra cở nào, anh ta cũng vẫn không chịu nghe.
Thế là người bạn đành chịu, nên mới đề nghị với anh mù: “Thôi, để tôi đốt cho anh cái đèn để anh đi, vì trời đã tối lắm rồi”.
Tưởng rằng anh bạn chế diễu mình, nên anh mù phản ứng: “Anh nói như vậy là hơi “sốc” đó nghen! Đối với tôi, đã là mù, thì ngày hay đêm, sáng và tối, nào có khác gì nhau đâu”.
Người bạn vội vàng chống chữa: “Không, không, làm sao tôi dám đùa với anh. Ý của tôi, là anh nên cầm cái đèn cháy sáng trên tay, để cho mọi người thấy ánh sáng, mà tránh, để khỏi phải đụng vào anh”.
Nghe nói có lý, anh mù liền vui vẻ đồng ý, đưa tay cầm cái đèn lồng, có ống khói chắn gió, rồi thẳng bước ra cửa, để đi về nhà.
Trên đường về, bỗng có một người đi ngược chiều, đụng phải vào anh, làm cho anh mù chao đảo, ngã lăn ra đường.
Quá tức giận, anh mù vừa lồm cồm ngồi dậy, vừa chửi đổng: “Đồ đui, người ta cầm đèn sáng như thế này, mà không thấy hay sao?”.
Người kia, nhẹ nhàng năn nỉ và xin lỗi: “Này anh bạn. Anh có cầm đèn à. Sao tôi có thấy ánh sáng gì đâu. Như vậy là đèn của anh đã tắt từ lâu lắm rồi, mà anh có hay biết không?
*****
Bạn thân mến!
Phúc âm theo thánh Marcô đoạn 10 từ câu 46 đến 52, có kể lại câu chuyện về một người mù thành Giêricô như sau:
Một hôm, Chúa Giêsu và các môn đệ của Ngài, đi đến thành Giêricô.
Cùng đi theo đoàn, có rất đông dân chúng. Dọc đường, bỗng nghe có tiếng hô to của một người mù ngồi ăn xin bên vệ đường.
Kinh thánh cho biết, tên của anh ta là Ba-ti-mê, là con của ông Ti-mê. Anh ta hô lên thật to:
“Lạy ông Giêsu, Con Vua Đavít, xin thương đến tôi”.
Nhiều người cảm thấy khó chịu, nên quát nạt, bảo anh ta im đi. Nhưng, càng quát nạt, thì anh ta càng kêu gào to hơn:
“Lạy Con Vua Đavít, xin dủ lòng thương đến tôi!”.
Chúa Giêsu đứng lại, và cho dẫn anh ta tới.
Một số người đứng bên cạnh, động viên anh ta: Cứ yên tâm. Đứng lên đi. Người gọi anh đó.
Anh mù, liền cởi bỏ ngay cái áo choàng đang vướng vít, vội vàng đứng dậy, và đi thẳng tới Chúa Giêsu.
Khi đến gần, Chúa hỏi: Anh muốn tôi làm gì cho anh.
Anh mù đáp: Lạy Ngài, xin cho tôi được nhìn thấy.
Chúa nói: Anh hãy nhìn, thì sẽ thấy. Đức tin của anh sẽ cứu chữa anh.
Kinh Thánh nói: Lập tức, anh ta nhìn thấy được, và đã đi theo Chúa Giêsu. Anh vừa đi vừa ca ngợi và tôn vinh Thiên Chúa.
Ở đây, chúng ta thấy có mấy điều lạ, đó là anh mù đã thấy nhiều cái, mà những người khác không thấy.
Chẳng hạn: Anh ta đã thấy ông Giêsu là Con Vua Đavít, là Đấng Messia, là Đức Kitô, là Đấng Cứu Thế (Mc.10:47).
Chẳng hạn: Anh thấy quyền năng của ông Giêsu, có thể giúp đỡ anh một cái gì khác, còn cao hơn, còn quí hơn là vật chất nữa, còn quí hơn là tiền bạc nữa.
Anh thấy được những điều đó, khi anh đang trong tình trạng khốn khổ mù lòa của anh.
Tiếng kêu của anh “Lạy Thầy, xin cho con được thấy” (Mc.10:51), đúng là một tiếng kêu của lòng tin. Tất cả sức mạnh của anh, là nằm ở nơi tiếng kêu cứu đó, một tiếng kêu cứu thật thống thiết, một tiếng kêu cứu thật bi ai, một tiếng kêu cứu của một con người đau khổ, nhưng đây cũng là tiếng kêu của một con người tràn đầy tin tưởng, chất chứa tràn trề hy vọng.
Tiếng kêu đó, nói lên một niềm xác tín vào sự hiện diện của một Đấng quyền năng, cho nên anh mới cầu cứu.
Nhiều người quát mắng, muốn bịt miệng anh lại, nhưng niềm tin của anh đã đặt trọn vào Chúa, nên anh chẳng còn sợ ai nữa, nên anh cũng chẳng còn phải sợ một mối đe dọa nào nữa.
Và càng bị đe dọa, thì anh càng kêu gào to hơn, tiếng kêu gào càng thống thiết hơn.
Cuối cùng, tiếng kêu của anh đã thấu đến tai Chúa Giêsu.
Chúa đã dừng lại, đã cho người đi gọi anh tới.
Khi biết mình được Chúa gọi, anh đã tỏ ra vui sướng tột cùng. Anh đã vội vàng cởi bỏ ngay cái áo choàng làm vướng vít bước đi của anh. Anh vừa đi vừa nhẩy, trong niềm vui sướng đầy phấn khởi khi đến với Chúa Giêsu. Anh đi như một người đã sáng mắt, bởi con mắt tâm hồn của anh đã thật sự sáng rồi.
Lời cầu xin của anh, rỏ ràng là đã được Chúa đáp ứng. Chúa nói:
“Lòng tin của anh, đã cứu chữa anh”. (Mc.10:52)
Khi đã được chữa khỏi mù lòa rồi, thì lòng tin của anh lại thêm vững mạnh hơn.
Anh đã thấy mặt trời, anh đã gặp được Đấng đã cho anh ánh sáng. Anh không còn ngồi bên vệ đường nữa. Anh đã đứng lên. Anh đã đi theo Chúa Giêsu. (Mc.10:52)
Bởi từ nay, Chúa sẽ là ánh sáng soi dẫn cho cuộc đời của anh. Chúa sẽ từng bước dẫn anh đi, để anh có thể đạt tới sự thật, để anh có thể đạt tới sự sống vĩnh cửu.
*****
Bạn thân mến,
Nhìn người mù, rồi nhìn lại ta, ta mới thấy lòng ta đang bị che phủ bởi một màng bóng tối dày đặc. Chúa đang dẫn đường ta đi, mà nào ta có thấy ánh sáng của Chúa soi dẫn đâu.
Bởi xưa nay, ta vẫn có thói quen tìm ý riêng của ta để làm, chứ nào ta có tìm thánh ý Thiên Chúa đâu.
Hình như niềm tin của ta vào Chúa đã rất là hời hợt bên ngoài. Mọi việc đạo đức chỉ là thói quen, chỉ là hình thức.
Thực chất đức tin của ta đã tàn lụi hồi nào, mà ta nào có hay, có biết. Ta sống như một người không có niềm tin. Ta sống như một người không có niềm hy vọng. Cuộc sống gần như đã bế tắc. Ta không còn thấy có ngày mai. Ta không còn thấy có tương lai. Những mệt mỏi chán chường trong cuộc sống, đã làm cho ta ra như người mù, luôn phải dò dẫm trong đêm tối.
Ta không có một chút nếm cảm nào là Chúa yêu ta, nên ta cũng đã chẳng có một chút tình yêu nào dành cho Chúa.
Mỗi khi đọc kinh: “Lạy Chúa, con kính mến Chúa hết lòng, hết sức, trên hết mọi sự”, mà sao ta không cảm thấy có một chút rung cảm nào của tình yêu.
Những ưu tư lo lắng cho cuộc sống, đã chiếm hết chỗ trong tâm hồn ta, đã làm cho tình yêu của Chúa nơi ta không còn chỗ để phát triển nữa.
Ta đã không còn thời gian để chắc chiu, để chăm sóc, để nuôi dưỡng tình yêu này, nên tình yêu Chúa nơi ta đã chết lần chết mòn lúc nào, ta cũng không hề hay biết nữa.
Lạy Chúa, xin cho con được bắt chước người mù thành Giêricô, mà biết cởi bỏ những áo choàng, đang làm vướng vít cuộc sống của con, để con có thể đứng thẳng lên, để con biết cố gắng mà bước ra khỏi chỗ thường ngồi bên vệ đường, để con có thể mạnh dạn mà đến với Chúa một cách thanh thản hơn, một cách mạnh dạn hơn.
Xin cho mắt con được sáng, để con thấy được những yếu đuối và những khuyết điểm, cả những cái giả hình và những cái đang che đậy, làm cho cuộc đời con luôn tăm tối.
Xin cho con biết phân định được, cái gì là quan trọng nhất, cái gì là cần thiết nhất cho cuộc đời con, để con còn biết mà dành tiền bạc, thời gian, tài năng, công sức mà đầu tư cho phần rỗi đời đời của con. Amen.