CHẾT KHÔNG PHẢI LÀ HẾT - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 214

Thứ năm - 27/01/2022 07:47
CHẾT KHÔNG PHẢI LÀ HẾT - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 214
CHẾT KHÔNG PHẢI LÀ HẾT - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 214
CHẾT KHÔNG PHẢI LÀ HẾT
 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 214)
-------------------------------------
Chuyện xưa kể rằng:

Có một vị Minh Sư biết giờ chết của mình đã gần kề, liền cho triệu tập các đệ tử của mình lại, để có những lời khuyên nhủ cuối cùng.

Khi lướt qua từng khuôn mặt của các đệ tử đang đứng chung quanh, ông đã nhận ra được những nỗi buồn bả của họ. Bởi họ không thể che giấu được nước mắt.

Có người còn khóc lóc to tiếng, rất thảm thiết, thương tiếc cho sự ra đi của thầy.

Có người còn tỏ ra thất vọng, vì thầy là thần tượng của mình, mà rồi thầy cũng phải chết như bao người khác.

Bấy giờ, vị Minh Sư mới tươi cười bảo họ:

Các con không thấy rằng, cái chết, mới làm cho đời sống của ta, đáng yêu, đáng quý hơn hay sao?

Một số đệ tử nhanh miệng trả lời: Dạ thưa không. Chúng con chỉ ước mong thầy đừng bao giờ chết.

Vị Minh Sư cố gượng sức, chậm rãi trả lời cho họ từng tiếng một:

Các con ơi!

Bất cứ cái gì, thực sự là sống, thì cũng đều phải chết.

Các con hãy thử nhìn xem những bông hoa ở sân vườn trước nhà. Chỉ có những bông hoa giả, những bông hoa làm bằng giấy, bằng nhựa, bằng nylon, mới không chết mà thôi. 

***

Bạn thân mến!

Chết là điều chắc chắn sẽ xảy đến cho mỗi người chúng ta, không ai trên cõi đời này, mà không có ngày phải chết.

Chết là một sự kết thúc cuộc sống này, và là một cuộc khởi đầu cho một cuộc sống khác.

Đó là một chân lý hết sức rõ ràng và chắc chắn.

Nó nhắc nhở cho chúng ta về bản chất thật ngắn ngủi, thật mong manh phù du của đời sống con người trên trần gian này.

*****

Phần Giáo Hội Công Giáo, hằng năm cứ vào tháng 11, là Giáo Hội mời gọi tất cả các tín hữu trên khắp thế giới, hãy tưởng nhớ đến những người đã chết, những người đã ra đi trước chúng ta, trong đó, phải kể đến những người thân yêu trong gia đình, gồm tổ tiên, ông bà, cha mẹ, anh chị em, bạn bè, những người đã làm ơn cho chúng ta cách này khác, nay đã qua đời.

Tưởng nhớ, để cầu nguyện với họ, và để xin lễ, để đi dự lễ nhiều hơn, để rước lễ sốt sắng hơn, để làm thật nhiều việc lành phúc đức, mà cầu nguyện cho họ.

Đó là điều, mà Giáo Hội mời gọi chúng ta, hãy cố gắng cùng nhau thực hiện trong suốt tháng 11 này.

Khi nghĩ đến những người đã chết, chúng ta cũng phải nghĩ tới cái chết của chính bản thân mình.

Có những điều rất chắc chắn về cái chết của mình, đó là:

1. Tôi là một con người, nên tôi phải chết. Đó là qui luật chung cho vạn vật trong vũ trụ.

2. Khi chết, tôi sẽ không mang theo được gì, ngoại trừ tội lỗi và công phúc.

3. Chết không phải là hết, mà là còn... Còn đời sau.

Còn Thiên Đàng, là nơi dành để thưởng những người lương thiện lành thánh, những người có nhiều công phúc ở trần gian này.

Còn Hoả Ngục, là nơi đền tội của những người dữ, những người đã làm những điều xấu, những người đã làm những điều gian ác, những người chuyên làm hại người. Họ phải trả lẽ về những gian ác, mà họ đã làm khi còn sống. 

Và để phân định được lành dữ, thì liền sau khi chết, mọi người, ai cũng phải ra trình diện trước tòa án Thiên Chúa Công Minh, để chịu phán xét.

Nơi đây, mọi người và từng người, phải báo cáo tường trình từng chi tiết về cuộc sống của mình, trong những ngày sống ở trần gian, từ lúc chớm có trí khôn, cho đến giây phút kết thúc cuộc sống.

Nhưng cũng có những điều không chắc chắn, về cái chết của mình, đó là:

1. Cái chết sẽ đến với tôi vào lúc nào ? Ngay bây giờ,  hay ngày mai, hay bao nhiêu năm nữa.

2. Cái chết sẽ đến với tôi ở đâu? Ơ chỗ nào? Trong nhà tôi, hay trong nhà của ai. Trong bệnh viện, hay ngoài đường phố, trên sông, hay trên biển cả, hay trên máy bay.

3. Cái chết đến với tôi bằng cách nào? Tôi chết êm ả trên giường bệnh, hay chết thê thảm, vì tai nạn giao thông. Tôi chết toàn thây, hay thân xác tôi bị méo mó, mất mát nhiều chi thể. Tôi chết vì tuổi già, hay chết yểu, vì tuổi đời chưa được bao nhiêu.

4. Sau khi chết, tôi sẽ đi về đâu: Đi về Thiên Đàng là cõi phúc đời đời, hay phải đi vào chốn trầm luân đời đời kiếp kiếp.

Dù là những cái chắc chắn hay không chắc chắn ở trên, đều chung qui có một điều, đó là có ngày tôi sẽ chết. Đó là điều, mà tôi không thể nào tránh được.

Cái chết của mỗi người, chính là một chuyến đi cuối cùng, một chuyến đi quyết định và quan trọng nhất đối với đời người, một chuyến đi vĩnh viễn, mà không bao giờ trở lại.

Vậy, để chuẩn bị cho chuyến đi quyết định này, một chuyến đi không bao giờ trở lại, thì ta đã chuẩn bị cho mình được những gì ?

Ta hãy tìm nơi yên tĩnh, để tự kiểm điểm lại cuộc đời của ta xem?

Lạy Chúa! Xin cho con biết chấp nhận mất đi chính bản thân, để con lại được chính Chúa.

Xin cho con biết chấp nhận mất đi những điều tầm thường, để con lại được những điều cao cả.

Xin cho con biết chấp mất trần gian tạm bợ này, để con lại được Thiên Đàng, được hạnh phúc đời đời bên Thiên Chúa. Amen

-------------------
Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=PL8JNoWM-IQ 

 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây