(Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 192) ------------------------------------- Ở miền bắc bán cầu, những người Eskimo có một cách đánh bẫy chó sói rất là độc đáo:
Họ mài những con dao thật bén, rồi đem những con dao đó nhúng vào máu của súc vật, để cho toàn lưỡi dao phủ đầy máu. Thế rồi, họ mang những con dao đầy máu đó đem cắm ở ngoài đồng.
Những con chó sói, khi ngửi thấy mùi máu, chúng liền nhanh chân chạy đến liếm máu ở những lưỡi dao đó.
Khi đã say máu, chúng không hề hay biết là những lưỡi dao đang cắt lưỡi chúng. Chúng càng liếm thì lưỡi càng bị thương tích. Mà lưỡi càng bị thương tích thì máu lại càng ra nhiều. Mà máu càng chảy ra nhiều, thì sức lực của chúng cũng càng cạn kiệt dần. Cuối cùng, tất cả đàn đều lần lượt ngã lăn ra chết hết.
*****
Bạn thân mến,
Những con chó sói, vì mê say liếm máu tươi, cho nên đã bị những cái bẫy giết chết.
Còn con người chúng ta thì sao?
Chúng ta có khôn ngoan hơn những con chó sói đó không?
Coi chừng: Chúng ta cũng đang bị rất nhiều thứ cạm bẫy, rút dần rút mòn cuộc sống của ta, mà ta chẳng hề hay biết!!!.
Trong Phúc âm thánh Mattthêu 4,1-11, chúng ta thấy Chúa Giêsu 3 lần bị ma quỉ cám dỗ, sau khi đã ăn chay 40 đêm ngày trong sa mạc.
Đây chính là 3 loại cám dỗ, mà con người của chúng ta thường hay mắc phải:
- Đó là thích được ăn sung mặc sướng,
- Đó là thích được vinh hoa phú quý,
- Đó là thích được trọng vọng, được tiếng tăm, được mọi người biết đến tên tuổi của mình.
*****
Cái cạm bẫy thứ nhất đã đánh thẳng vào cái nhu cầu sinh tồn rất thiết thực đối với con người chúng ta, đó là nhu cầu cơm ăn áo mặc.
Đành rằng, có thực mới vực được đạo, nhưng con người ta không phải chỉ cần có cơm ăn áo mặc là đủ.
Mà con người còn cần nhiều thứ khác nữa: Chẳng hạn như những giá trị tinh thần cũng rất cần được thoả mãn, những giá trị đạo đức rất cần phải được đáp ứng, những giá trị mỹ thuật, nghệ thuật, giúp cho con người được phát triển toàn diện, cũng không thể thiếu được trong cuộc sống.
Đã có biết bao nhiêu tai hoạ xảy ra cho con người, cho xã hội, chỉ vì người ta chỉ biết chú trọng đến đời sống vật chất, mà quên đi những giá trị thiêng liêng, đã quên đi những giá trị tinh thần và đạo đức. Người đã quên đi ý nghĩa thật sự của đời người:
- Hiện tại sống để làm gì?
- Rồi mai kia chết sẽ phải đi về đâu?
Nói chung, người ta quá say mê chạy theo những hưởng thụ của tiện nghi vật chất, để rồi đánh mất đi cái phương hướng và cùng đích của đời mình.
Còn cái cạm bẫy thứ hai thì đánh thẳng vào những nhu cầu tâm lý:
Có voi thì đòi tiên.
Nghĩa là người ta chẳng bao giờ hài lòng về những cái mình đang có.
Đành rằng: Biết nhìn lên, biết nhìn tới, biết nhìn xa, để cố gắng vươn lên, là yếu tố cần thiết, để giúp cho con người và xã hội được thăng tiến.
Nhưng nếu không khéo, không biết cảnh giác, thì nó sẽ trở thành những cạm bẫy nguy hiểm.
Bởi nó thường tạo ra những nhu cầu vật chất rất giả tạo:
- Nào là đồ dùng thì phải là hàng hiệu.
- Quần áo thì phải có nhãn, có mác cao cấp nổi tiếng.
- Còn xe cộ, nhà cửa, máy móc trong nhà, thì phải như bạn bè, hoặc là hơn mọi người thì mới chịu.
Cái tâm lý đua đòi, không muốn thua kém ai hết, sẽ đưa chúng ta đến những túi tham không đáy, và lòng muốn của ta sẽ không có chỗ dừng.
Thế là người ta sẽ không còn thời gian để nghĩ đến ngày mai, để nghĩ đến tương lai, hay để nghĩ đến số phận mai sau: Chết rồi, mai kia sẽ đi về đâu?
Đó là chưa nói: Thiên Chúa, Thiên Đàng đối với họ sẽ là một cái gì rất xa vời, không thực tế, không sát với cuộc sống.
Bởi họ không quan tâm, cho nên họ cũng chẳng có chuẩn bị gì, cũng chẳng lo đầu tư gì cho phần rỗi đời đời của họ.
Thế là khi chết, họ phải đành trắng tay mà thôi.
Bởi: “Không có đóng tiền hụi, thì làm sao hốt hụi được?”
Còn cái cạm bẫy thứ ba, thì tinh vi hơn nhiều, đó là thích sự thành công, thích được trọng vọng, thích được người khác tri ân, thích được người khác biết ơn, thích được người khác biết đến tên tuổi của mình.
Và người ta lại coi đây là một nhu cầu tinh thần phải có, để rồi cố đạt cho bằng được, bằng mọi giá, bằng mọi cách.
Quả thật, đây là một cái bẫy nguy hiểm vô chừng: Nguy hiểm đối với mọi người, kể cả những người tu hành, những người đạo đức nữa.
Nếu ta coi những tiếng tung hô, những lời chúc tụng ngợi khen là những thành công, để rồi ngây ngất, không còn biết sự thật ta là ai, thì đây quả là một đại hoạ cho ta, trong ngày Chúa đến phán xét nhân loại.
Rồi, nếu chỉ một vài lời phê bình, chê bai, chỉ trích, cũng đủ để ta bực bội, khó chịu, mất bình tỉnh, có khi sinh ra giận dỗi, hận thù, ghen ghét, thì thử hỏi:
- Ta có xứng đáng là môn đệ của Chúa chăng ?
- Ta có xứng danh là con Chúa không ?
- Ta có đáng được Chúa yêu thương nữa chăng ?
Bởi, trên thánh giá trong cơn hấp hối, Chúa Giêsu đã nài nẳn xin Thiên Chúa Cha tha cho kẻ hành hạ mình, cho những kẻ giết mình.
Và chúng ta đừng quên lời Chúa đã căn dặn:
“Các con hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương các con” (Gioan 13,34).
Hay,
“Cứ dấu này, mà người ta nhận biết các con là môn đệ của Thầy, là các con hãy yêu thương nhau” (Gioan 13,35).
Rồi, những khi gặp thất bại, ta đã từng có nhưng thái độ nào?
Ta có bình tỉnh, có can đảm đứng vững, để tiếp tục chu toàn những bổn phận đời đạo của mình chăng, hay là chúng ta lại thối chí, nản lòng, rồi buông xuôi, bỏ bê tất cả, kể cả những bổn phận đạo đức căn bản của người công giáo.
Hay có khi vì những thất bại, ta lại sinh ra ghen tức, với kẻ này người bọ, với những người thành công may mắn hơn ta.
Hay tệ hại hơn nữa, ta lại tỏ ra bất mãn, muốn gây tai hoạ cho họ, bởi ăn không được, thì muốn đạp đổ.
Ta nên nhớ, những tư tưởng đó, dù chỉ mới nảy sinh ra trong đầu óc mà thôi, thì cũng đã mang tội rồi.
Bởi, ta đã không quảng đại đủ, không cao thượng đủ, như Chúa đã mong chờ nơi ta, như Chúa đã làm gương cho ta.
Hay có khi còn tệ hơn nữa, vì những thử thách, vì những thất bại này khác, rồi ta lại nghi ngờ quyền năng của Thiên Chúa, không tin vào tình thương của Chúa.
Có khi không còn tin vào sự hiện diện của Chúa ở nơi trần gian này.
******
Bạn thân mến:
Ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý, danh vọng thành đạt, đó những thứ ai trong chúng ta cũng đều thích.
Nhưng hãy cẩn thận, hãy cảnh giác, bởi đó, có thể là những cái bẫy ngầm rất nguy hiểm, rất dễ làm cho ta bị lạc mất phương hướng, rất dễ làm cho ta xa rời Thiên Chúa, rồi cuối cùng, phần rỗi đời đời của ta cũng xa rời khỏi tầm tay của ta.
Ta cũng hãy nên nhớ: Nếu ma quỷ đã không buông tha cho Chúa Giêsu, thì không dễ gì ma quỉ lại buông tha cho chúng ta đâu.
Phần chúng ta, chúng ta hãy luôn tỉnh thức, hãy luôn cảnh giác, để thấy được, đâu cạm bẫy nguy hiểm đó, để luôn còn biết tìm mọi phương cách để tránh, và để khỏi bị mắc phải những cái bẫy ngầm nguy hiểm đó.
Lạy Chúa, “xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ. Nhưng xin cứu chúng con cho khỏi sự dữ. Amen!”