Con cáo lưu manh (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 209) -------------------------------------
Chuyện xưa kể lại rằng:
Có một con cáo, bị vấp té, rơi xuống đáy giếng. Vì giếng nước khá sâu, nên nó cứ loay hoay mãi, mà không có cách nào để leo lên khỏi miệng giếng được.
Thế rồi tình cờ, có một con chiên đi ngang qua thấy vậy, liền có ý nghĩ hào hiệp, muốn ra tay giúp đỡ kẻ bị nạn.
Con chiên liền nhảy xuống giếng để cứu bạn. Nhưng khi con chiên vừa nhảy xuống tới đáy giếng, thì con cáo liền nhanh chân, nhảy lên lưng con chiên, rồi phóng một cái thật mạnh, bay lên khỏi miệng giếng.
Khi đã đứng ở miệng giếng rồi, con cáo quay mặt xuống giếng và nói thật to:
Nè anh bạn, đáng đời chưa, từ nay trở đi, đừng có ngu xi dại dột như thế nữa.
Sau đó, con cáo sung sướng, nhảy tung tăng, rồi chạy một mạch thẳng vào rừng sâu, bỏ mặc con chiên ở dưới đáy giếng.
*****
Bạn thân mến,
Con cáo đểu giả quá chừng phải không.
Con cáo lưu manh quá chừng phải không.
Nó rất đáng bị mọi thời đại lên án.
Nó rất đáng bị mọi người kết án.
Bởi nó quá vô tâm.
Bởi nó quá nhẫn tâm.
Bởi nó sống thiếu đạo đức.
Bởi nó sống vô ơn vô nghĩa.
Bởi nó quá tàn ác.
Bởi nó sống không có hậu.
Nhưng mà này bạn. Coi chừng con cáo đó chính là bạn, chính là tôi, chính là hình ảnh của con người hôm nay.
Bởi, ai trong chúng ta cũng đều là những tội nhân, do đang mang thân phận mỏng dòn yếu đuối giới hạn của con người. Cho nên chúng ta rất dễ mắc tội.
Vã lại, trước Nhan Thiên Chúa, Đấng Thánh Thiện tuyệt đối, Đấng hoàn hảo vô chừng, Đấng quyền năng vô chừng, thì có ai dám vỗ ngực tự hào, cho mình là vô tội được chăng?
Bởi, dầu ta có một lỗi lầm nhỏ, một vết nhơ nhỏ, một thiếu sót nhỏ, cũng là đều rất bất xứng trước tôn nhan Thiên Chúa.
Huống chi là những tội nặng, những tội cố tình, cố ý, thì sẽ xúc phạm đến Chúa đến cỡ nào nữa.
Đó là chưa kể, nếu ta cứ cố chấp, cứ ù lì, cứ tiếp tục sống trong tình trạng tội lỗi của ta, từ tháng này tới tháng khác, từ năm này sang năm khác, mà không chịu quay trở về với Chúa, mà không chịu đến xin lỗi Chúa, mà không chịu đến xin Chúa tha thứ.
Có thể bạn nghĩ:
Đời sống đạo của tôi cũng bình thường thôi.
Đời sống đạo của tôi cũng đâu đến nỗi tệ.
Nhưng mà này bạn. Bạn cứ thử nghĩ xem:
Chúa thì luôn sẵn sàng tha thứ cho bạn, tội nào Chúa cũng tha được, bởi Chúa là Đấng toàn năng, bởi Chúa là Đấng nhân từ, bởi Chúa là Đấng hay thương xót.
Đang khi đó, thái độ của bạn lại cứ chần chừ, cứ lần lựa, từ tháng này sang tháng khác, từ năm này sang năm khác, rồi mãi cuối cùng, bạn mới chịu đến với toà giải tội, để xin Chúa tha thứ, thì thử nghĩ: Chỉ bấy nhiêu thôi, thì cũng đã đủ để cho bạn thấy, bạn là người quá vô tình, bạn là người quá vô tâm, bạn là người quá nhẫn tâm đối với lòng thương xót vô biên của Chúa.
Bạn đã làm cho Chúa buồn, vì tội phạm đã đành, bạn lại còn cố tình cứ kéo dài, không muốn Chúa tha thứ, thì cái buồn của Chúa sẽ buồn đến mức nào nữa.
Như thế, mà bạn không cho là bạn đã xúc phạm đến Chúa lắm hay sao?
Đó là chưa kể, bạn là gì, bạn là ai, bạn đã có công trạng gì, để đáng được Chúa quan tâm, để đáng được Chúa chiếu cố, để rồi Chúa cứ phải ngồi sẵn ở đó, để chờ, để đợi bạn đến, để xin lỗi, để thứ tha cho bạn?
*****
Thực sự, chúng ta không khác gì con chó sói, đang bị rơi vào giếng mê của tục luỵ, đang đắm chìm trong biển chết của những đam mê, của xác thịt, của dục vọng, của tội lỗi.
Chúng ta không có cách nào để tự cứu mình ra khỏi cái cảnh trầm luân của tục lụy này, nên Chúa Giêsu, Con Chiên Thiên Chúa, đã tự ý tự nguyện, bỏ trời cao, nhảy xuống giếng đời này, để cứu chuộc ta, để đền tội cho ta, để cứu mọi người thoát khỏi cái vòng tội lỗi tục lụy này.
Ta nên nhớ:
Chúa Giêsu chính là Con Thiên Chúa, và cũng là Thiên Chúa nữa, như trong thư thứ 2 gởi tín hữu Philipphê, đoạn 2, từ câu 6-8, thánh Phaolô đã xác quyết như như thế này:
“Đức Kitô, tuy vốn là Thiên Chúa, nhưng lại không nghĩ phải duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa. Ngài đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, đã chấp nhận thân phận nô lệ, đã trở nên giống người phàm, đã sống như một người trần thế.
- Đã thế, Người lại còn hạ mình xuống, vâng phục Thiên Chúa Cha, vâng phục cho đến chấp nhận cái chết, và chết một cách nhục nhã đau thương trên thánh giá, chết để đền tội thay cho chúng ta.”
Vậy thì, coi chừng, sự bình tâm, sự thanh thản, sự vui sống trong tình trạng tội lỗi hiện tại của ta, mà ta không có chút áy náy gì, chính là một sự tố cáo ta, đang vô tình, đang nhẫn tâm, đang coi thường công trình cứa độ của Chúa, đang nhẫn tâm chà đạp lên tình thương bao la vô biên của Chúa.
Chúng ta muốn Chúa chết bao nhiêu lần nữa, thì chúng ta mới chịu suy nghĩ lại, mới chịu hồi tâm lại, mới chịu quay về với Chúa?
Hay chúng ta lại muốn nói với Chúa, như con cáo đã nói với con chiên: Nè anh bạn, đáng đời chưa, từ nay trở đi, đừng có ngu xi dại dột như thế nữa.
Nếu nói như thế, thì có khác gì chúng ta cố ý muốn nói với Chúa:
Chúa ơi! Con có muốn Chúa cứu đâu. Con có muốn Chúa tha tội cho đâu, để rồi Chúa phải bỏ trời, xuống trần gian, để rồi phải chịu mọi cực hình, để rồi phải chịu khổ nhục, để rồi phải chấp nhận một cái chết thê thảm đến như vậy!
Tội của con thì cứ để mặc kệ con. Con chết thì mặc xác con, có can chi đến Chúa, để Chúa phải bận tâm.
Khi nói như vậy, có phải là chúng ta đã quá vô tâm, đã quá nhẫn tâm đối với Chúa hay sao?
Ta nên nhớ:
Chúa là Cha của ta. Ta là con của Chúa. Làm sao lại có thể vô tình như vậy được.
Lạy Chúa, xin tha thứ cho những vô tình hay cố ý của con và của bao người, xưa nay đã làm cho trái tim Chúa phải tan nát.
Xin cho chúng con luôn biết những lỗi lầm của chúng con đã phạm.
Xin cho chúng con ý thức: Lỗi tại con, lỗi tại con, lỗi tại con mọi đàng.
Để từ đó chúng con còn biết ăn năn, còn biết hối lỗi.
Để từ đó chúng con biết: Không những lo tránh tội, mà còn lo tránh cả những dịp tội nữa.
Không những chúng con cố gắng tránh những tội nặng, mà còn lo tránh cả những tội nhẹ nữa.
Xin cho chúng con đừng bao giờ dám coi thường tội nhẹ, để rồi cố tình phạm.
Nhất là, một khi đã lỡ phạm tội rồi, thì xin Chúa giúp chúng con biết ăn năn, biết hối lỗi ngay, và biết lo liệu đến với toà giải tội, sớm hết sức có thể, để được Chúa tha thứ. Amen.