Mầu nhiệm tình yêu (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 198) -------------------------------------
Một hôm, khi đi bách bộ trong khuôn viên nhà thờ, bỗng tôi thấy có một cuốn tập, của một em học sinh nào đó, để quên ở băng đá. Tôi cầm lên xem. Bỗng tôi chú ý mấy dòng chữ ghi ở bìa tập như sau:
“Lạy Chúa, con biết, yêu là đau khổ,
nhưng xin cho con được khổ vì yêu”.
Mấy dòng chữ này, bỗng làm cho tôi nhớ lại một câu nói của một nhóm bạn trẻ, đã có lần trò truyện với nhau:
"Yêu thì khổ.
Không yêu thì lỗ.
Thà khổ còn hơn lỗ."
Không biết các bạn trẻ, đã hiểu như thế nào về những câu nói đó trong cái tuổi học trò.
Nhưng dầu sao, cũng cho chúng ta thấy được một sự thật này, đó là “tình yêu và đau khổ, có một tương quan rất mật thiết đối với nhau”.
Bởi không có tình yêu nào, mà lại không có đau khổ. Nghĩa là đau khổ, luôn gắn liền với tình yêu.
*****
Chính Chúa Giêsu Con Thiên Chúa, cũng đã vì yêu thương nhân loại, mà phải chuốc lấy vào thân bao khổ lụy, bao đớn đau, bao tuổi nhục, bao phiền muộn.
Chỉ trong 3 ngày cuối đời của Chúa thôi, chúng ta cũng đã chứng kiến biết bao thảm cảnh.
Thử đọc bài thương khó của Chúa Giêsu, chúng ta sẽ thấy biết bao khốn khó, đớn đau, tuổi nhục, liên tiếp đổ xuống trên đầu Chúa Giêsu:
- Nào là, Chúa bị một môn đệ thân cận phản bội, bán rẻ thầy mình, chỉ bằng giá bán một tên nô lệ.
- Nào là Chúa bị quân lính hung hãn, đằng đằng sát khí, vũ khí trong tay, luôn sẵn sàng tra tay bắt Chúa. Và họ đã vây bắt Ngài giữa lúc đêm khuya. Họ bắt Ngài như bắt một tên tội phạm nguy hiểm.
- Nào là Chúa bị Phêrô chối bỏ, như không bao giờ quen biết;
- Nào là Chúa bị lên án, là đã nói phạm thượng, nên đáng phải chịu án tử hình;
- Nào là Chúa bị treo trên thập giá, thân xác và tâm hồn đã ra tan nát.
Thế mà, người ta vẫn không chịu buông tha. Bởi dân chúng, kẻ qua nguời lại, đều thách đố, nhục mạ Ngài:
"Nếu ông là con Thiên Chúa, thì Thiên Chúa sẽ cứu ông...!!" (Mt 27,43).
Cả tên cướp đang bị hành hình bên Chúa cũng lên tiếng khích bác:
“Nếu ông là con Thiên Chúa, hãy tự cứu ông đi, rồi cứu chúng tôi nữa”.
Trên đỉnh cây thập giá, người ta đã cho gắn một tấm bảng thật mỉa mai, thật bôi bác. Tấm bảng đó viết bằng 3 thứ tiếng, để cho mọi người, ai cũng có thể đọc được, ai cũng có thể hiểu được: “Đây là Vua dân Do Thái”. Nghĩa là, vua mà như thế này đây!!!
Phần Chúa Giêsu, Ngài đã đón nhận tất cả, với tất cả lòng yêu thương của một ngôi vị Thiên Chúa.
Vì yêu thương, mà Con Thiên Chúa đã xuống thế làm người, mang thân phận mỏng dòn của con người, hoàn toàn giống như con người, chỉ trừ tội lỗi thôi.
Rồi cũng vì yêu thương chúng ta, mà Con Thiên Chúa đã tự ý, tự nguyện đi vào cuộc khổ nạn, và chấp nhận một cái chết nhục nhã thật đau trên thập giá.
*****
Còn chúng ta thì sao?
Có đúng không, mỗi khi gặp khó, gặp khổ, chúng ta thường tìm cách đùa đẩy tránh né?
Có khi tệ hại hơn nữa, là chúng ta lại than phiền, chúng ta lại lẩm bẩm trách móc Thiên Chúa:
"Nếu Thiên Chúa, quả là một Đấng nhân từ vô cùng, thì tại sao Ngài lại để chồng tôi chết một cách thảm thương như vậy?...
Tại sao vợ tôi lại phải mắc bệnh nan y đến không còn đường để cứu chữa?
Tại sao con cái của tôi lại phải bỏ nhà ra đi?...
Tại sao con của tôi lại phải bị đuổi việc?
Tại sao con tôi lại phải mất công công ăn việc làm, bởi nó là lao động chính của gia đình ?...
Nếu Chúa yêu tôi, tại sao lại để tôi phải chịu cảnh khổ như thế này...?"
Bạn thân mến,
Nếu chúng ta hồi tâm suy nghĩ lại, chúng ta sẽ thấy: Những lời than phiền trách móc như vậy, đâu có khác gì những lời trách móc thách thức rất phạm thượng của những kẻ xưa kia, đứng dưới chân thánh giá:
- Nếu ông là con Thiên Chúa, ông hãy xuống khỏi thập giá đi xem nào! ...
- Nếu Thiên Chúa đã yêu thương ông, thì bây giờ hãy cứu ông đi....
- Nếu ông là Con Thiên Chúa thì hãy tự cứu ông đi rồi cứu chúng tôi nữa....
- Nếu ông là Con Thiên Chúa thì hãy xuống khỏi thập giá đi để chúng tôi tin nào.
Phần Chúa Giêsu và Mẹ Maria, chúng ta đã thấy các Ngài phải chịu đau khổ biết chừng nào, đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần.
Về Đức Mẹ, Phúc âm thánh Luca 2,35 có ghi lại một câu rất thâm thúy như sau:
"Một lưỡi gươm sẽ đâm tâm hồn bà" .
Còn về Chúa Giêsu, Phúc âm thánh Matthêu 26,38 cũng ghi lại như sau:
"Linh hồn Thầy buồn sầu đến nỗi có thể chết được!"
Dầu vậy, các Ngài đã không hề buông ra một lời than phiền, trách móc, hay oán trách nào.
Nếu có ca thán, thì cũng chỉ là những lời trách yêu của một người con hiếu thảo thôi:
"Lạy Cha, Cha bỏ con sao?"
và, chỗ khác Chúa nói:
"Cha ơi, nếu có thể được, thì xin Cha tha cho con, để con khỏi phải uống chén đắng này... Nhưng, đừng theo ý con, một chỉ xin vâng theo ý Cha mà thôi".
Xin vâng theo ý Cha, đó là điều, mà các bậc cha mẹ thường mong muốn nơi các con cái của mình.
Hiểu biết điều đó, cho nên Chúa Giêsu và Mẹ Maria cũng đã hết mình “xin vâng”:
- Xin vâng” một cách trọn vẹn,
- Xin vâng” một cách hoàn hảo,
- Xin vâng” như là một hy tế thường xuyên trong cuộc đời, để làm của lễ dâng lên Thiên Chúa Cha.
Bạn thân mến,
Nếu chỉ biết nhìn vào con người của ta, nếu chỉ biết nhìn vào các khốn khó ta đang chịu, để rồi than phiền, để rồi trách móc, thì coi chừng, ta sẽ cảm thấy mình bất hạnh vô chừng, bởi ta đang thấy mình bị dồn nén tư bề, dồn nén đến nỗi, như không còn lối thoát nữa.
Từ đó, ta sẽ thấy mình cô đơn cùng cực, sẽ thấy mình bất hạnh thê thảm, sẽ thấy mình thất vọng ê chề, sẽ cảm thấy buồn tuổi, và có khi sẽ không còn thiết gì đến sống nữa.
Trong những hoàn cảnh đó, thay vì nhìn vào ta, ta hãy ngước mắt nhìn lên thánh giá Chúa, chắc chắn ta sẽ tìm được nguồn an ủi dồi dào.
Thánh Đaminh đã quả quyết:
"Thánh giá là cuốn sách luôn mở rộng. Ai chịu đọc, sẽ học được nơi đó, những bài học quý giá. Mọi nguồn trợ lực của ta sẽ đến từ cây thánh giá Chúa Kitô".
Các thánh, ở bất cứ nơi nào, ở bất cứ thời đại nào, gần chúng ta nhất là các thánh tử đạo Việt Nam, các Ngài chính là những chứng nhân sống động nhất cho chân lý này.
Các ngài đã chịu bao cực hình, đã bị tra tấn cách dã man: Nào là bị bỏ đói rũ tù, bị voi giầy, bị gông cùm, bị kìm kẹp, bị chém đầu, bị phanh thây.
Thế mà, khi ra pháp trường, miệng các Ngài vẫn còn có thể ca hát, vẫn còn có thể ca ngợi, chúc tụng, tôn vinh Thiên Chúa.
Sức mạnh nào đã khiến cho các Ngài vui chịu được những cực hình đó?
Phải chăng, là do tình yêu, phát xuất từ thập giá Chúa Kitô?
Một "Tình yêu dũng mãnh”, đến nỗi thác lũ cũng không thể dập tắt được, đến nỗi Đại Hồng Thủy cũng không thể nhận chìm được.
Ai đã vì Chúa mà vác thánh giá một cách vui lòng, thì sẽ thấy thánh giá trở nên nhẹ nhàng. Đó chính là mầu nhiệm của tình yêu và đau khổ!
Chúa đã nói:
"Các con hãy mang lấy ách của Ta, vì ách của Ta thì êm ái, và gánh của Ta thì nhẹ nhàng. Rồi, tâm hồn các con sẽ được bồi dưỡng và bình an".
Lạy Chúa, xin ban ơn cho con, luôn biết xây dựng và cũng cố tình yêu của con đối với Chúa, qua việc cố gắng chu toàn các bổn phận hằng ngày của con.
Bởi Chúa đã dạy: Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình đi, hãy vác thánh giá mình hằng ngày mà theo.
Lạy Chúa, xin Chúa giúp con. Xin hướng dẫn con trên con đường theo Chúa. Amen.