CỬA HÀNG BÁN CHỒNG (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 295) -------------------------------------
Bạn thân mến,
Có một cô gái nghe nói ở bên Mỹ, cụ thể là tại New York, có một cửa hàng thật lạ đời vừa mới khai trương, đó là cửa hàng “Bán Chồng”.
Vì tò mò, và cũng vì muốn có một tấm chồng khả dĩ vừa ý, cô quyết định một phen đến đó xem sao:
Khi đứng trước cửa hàng, cô đọc thấy những dòng chữ:
- Cửa hàng này, bạn chỉ được ghé vào đây duy nhất một lần. - Cửa hàng này có 6 tầng lầu. Càng lên cao, giá trị hàng càng tăng. Người mua có thể chọn hàng, ở bất cứ tầng nào. Nhưng một khi đã lên tầng trên, thì không được phép trở lại tầng dưới thấp hơn.
Sau khi đọc xong hướng dẫn, cô bước lên tầng một. Ở đây cô đọc thấy: Tầng một, đàn ông ở đây có việc làm. Cô gái đã thấy hài lòng.
Nhưng cô cứ tiếp tục bước lên tầng 2. Ở đây cô đọc thấy: Tầng hai, đàn ông ở đây có việc làm, và có nhà cửa. Cô gái tự nhủ: Thế là quá tốt rồi, nhưng mình muốn hơn thế nữa cơ.
Tại tầng 3, cô thấy tấm bảng ghi: Đàn ông ở đây có việc làm, có nhà cửa và rất đẹp trai. Vaw!!! Thật tuyệt vời, gương mặt cô gái tỏ ra thật rạng rỡ. Nhưng cô gái muốn tiếp tục đi lên nữa.
Lên đến tầng 4, cô đọc thấy tấm bảng ghi: Tầng 4, đàn ông ở đây có việc làm, có nhà cửa, cực kỳ đẹp trai, và sẵn sàng làm việc nhà. Cô gái kêu lớn tiếng: Thật tuyệt, thật tuyệt vời, thế này thì ta còn mơ ước điều gì hơn thế nữa cơ chứ.
Nhưng không biết sao, cô vẫn cứ tiếp tục bước lên tầng trên. Ở đây, cô đọc thấy tấm bảng ghi: Tầng 5, đàn ông ở đây có việc làm, có nhà cửa, thật đẹp trai, chịu làm việc nhà, và rất galant. Cô nàng tính dừng lại ở đây, nhưng do dự đôi lúc, rồi cô lại tiếp tục bước lên tầng 6.
Ở đây, cô thấy có tấm bảng ghi: “Tầng 6, bạn là người khách thứ 32. 456.012 của tầng lầu này. Ở đây, không có một người đàn ông nào cả. Tầng cuối cùng này, là dành riêng, để chứng minh cho bạn thấy: Không thể nào thoả mãn được những đòi hỏi của phụ nữ. Xin cám ơn bạn đã ghé thăm cửa hàng”.
Thế là cô gái đành phải tiếp tục theo bảng chỉ dẫn để bước ra ngoài, mà lòng mang nhiều nỗi ấm ức nuối tiếc.
*****
Bạn thân mến,
Nghe xong câu chuyện, chắc hẳn là bạn sẽ mỉm cười, và chặc lưỡi một cái mà thốt lên: “Thật là đáng đời”.
Nhưng mà này bạn, đừng vội cười người. Hãy bình tĩnh một chút, mà nhìn lại chính mình xem. Coi chừng, chúng ta cũng giống như 32 triệu phụ nữ khách hàng của cửa hàng đó.
Bởi hằng ngày, chúng ta vẫn có khuynh hướng, đòi buộc mình và những người sống bên cạnh mình, phải là những con người hoàn hảo.
Nếu không như thế, thì tại sao chúng ta lại hay khó chịu với kẻ này người nọ, những người đang sống chung quanh ta, khi thấy họ có vẻ bề bộn đôi chút, có vẻ lôi thôi đôi chút, có vẻ luộm thuộm đôi chút, có lẫm cẩm đôi chút, hay vì có những quan điểm khác với ta, có những lối sống khác với ta, nên ta bực dọc, nên ta khó chịu với họ, có khi còn tỏ ra những phản ứng này khác.
Ta nên nhớ: Trong mỗi con người, ai ai đều có những ưu điểm, nhưng cũng hề thiếu những khuyết điểm đâu. Chúng ta không thể, và cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được một con người nào đó, có thể đạt được điểm chuẩn là 10, cho tất cả mọi khía cạnh của cuộc sống. Và ta cũng thế thôi.
Hãy chịu khó quan sát và nhìn cho kỷ những người sống chung quanh ta, thì chúng ta sẽ thấy có một điểm chung này: Khi tạo thành con người, thì trời cao bao giờ cũng đặt để một vài cái vết khiếm khuyết nào đó.
Chẳng hạn:
- Người có cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, lương bổng thu nhập cao, thì có thể lại mắc phải những chứng bệnh nan y.
- Người có tài, có sắc, thì tình duyên thường hay trắc trở.
- Người có của cải giàu sang, thì con cái lại ăn chơi, lêu lỏng, dẫn tới tình trạng hư hỏng.
- Còn những gia đình, có con cái học hành chăm ngoan giỏi giang, thì hoàn cảnh sống, có khi lại rất nghèo, rất khổ.
Nếu ta bị ám ảnh bởi những đòi hỏi hoàn hảo, thì coi chừng, ta sẽ bị rơi vào 2 cái hệ luỵ tất yếu này: đó là làm khổ người, và làm khổ chính bản thân ta nữa.
Nếu ta sống bên cạnh những người không hoàn hảo, theo tiêu chuẩn, theo yêu sách ta đưa ra, thì lập tức sẽ nảy sinh trong ta một cảm xúc bực bội khó chịu. Và những cảm xúc khó chịu này, sẽ tạo nên những phản ứng, có khi rất vô tình, nhưng cũng đã làm khổ cho không biết bao nhiêu người, đang sống bên cạnh ta.
Rồi chính bản thân ta nữa, khi ta thấy mình không đạt được một mức hoàn hảo nào đó như mình mong muốn, thì lập tức nơi ta, cũng sinh ra những chán chường, những tự ti mặc cảm, và làm cho ta thất vọng, buồn chán, có khi rất căng thẳng.
Và như thế, cuộc đời ta sẽ không bao giờ cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Đã thế, có khi mọi chí hướng trong ta đều tan biến đi. Và ta sẽ không còn nghị lực, để cố gắng, để phấn đấu, để vươn lên cao hơn được nữa.
Còn đối với những người, đang phải sống bên cạnh ta, thì họ sẽ rất mệt mỏi và sẽ rất căng thẳng, vì những cố gắng của họ, sẽ không bao giờ đáp ứng được những mong đợi, những yêu cầu, và những đòi hỏi của ta.
Do đó, bài học lớn nhất trong cuộc đời, mà chúng ta phải học, và còn phải học mãi, học cho đến khi ta vẫy tay chào cuộc sống này lần cuối, thì mới hết học.
Bài học đó là phải biết đón nhận những cái bất toàn và những cái giới hạn của ta, của những người sống chung quanh ta, và của toàn bộ cuộc sống này.
Chúng ta biết: Sự khiếm khuyết sẽ không bao giờ là đẹp, sẽ chẳng bao giờ là điều ta mong muốn.
Nhưng ta cũng đừng bao giờ quá bận tâm, quá lo lắng, quá trăn trở về những khiếm khuyết đó, dù là của người, dù là của ta, dù là của ngoại cảnh.
Ta nên biết rằng: Ông trời sẽ chẳng bao giờ cho ai đầy đủ tất cả, và cũng sẽ chẳng bao giờ cất khỏi một người nào đó hết tất cả mọi thứ.
Mặc khác, khiếm khuyết trong từng con người, nhiều khi lại có một giá trị riêng của nó.
Chẳng hạn:
Nó sẽ giúp ta kềm hãm lại tính kiêu căng tự phụ của ta, khi đứng trước những lỗi lầm và thiếu sót của người khác, bởi ai cũng có những khiếm khuyết, không ai là thập toàn, không ai là hoàn chỉnh đâu. Chính bản thân ta cũng thế thôi.
Chúng ta thử quan sát những viên bi tròn trịa, được đặt lên một mặt phẳng, thì mỗi viên sẽ lăn ra một phía, chẳng viên nào chịu nằm bên cạnh viên nào. Nhưng nếu ta đặt những cục đá méo mó, lên một bề mặt, chẳng mấy bằng phẳng, thì chúng sẽ luôn khắc khít với nhau, tạo thành một khối duy nhất.
Vậy, nếu những khiếm khuyết của những hòn đá, đã giúp cho chúng gắn bó, kết hợp chặt chẽ lại với nhau, thì những khiếm khuyết và giới hạn của ta, của những người sống chung quanh ta, và cả của những hoàn cảnh bất toàn mà ta đang sinh sống, vẫn có thể giúp ta liên kết với nhau, nâng đỡ nhau, và giúp đỡ nhau thật nhiều, để nhờ đó, mỗi ngày chúng ta một thêm nhiều tiến bộ hơn, sẽ trở nên thêm hoàn hảo hơn nữa.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa muốn chúng con phải hoàn thiện như Cha chúng con trên trời là Đấng hoàn thiện, nhưng Chúa cũng biết là, chúng con hãy còn quá nhiều khiếm khuyết và giới hạn.
Xin cho chúng con, luôn biết đón nhận những giới hạn của chúng con, của tha nhân, và của cuộc sống nơi trần gian này.
Xin giúp con luôn biết cùng nhau vươn lên, từ những khiếm khuyết, từ những giới hạn, của con và của mọi người, để khi càng thêm tuổi đời, thì chúng con lại càng thêm hoàn thiện hơn nữa, trong suy nghĩ, trong cách nói năng, và trong mọi cách ứng xử của chúng con, để nhờ đó, con sẽ xứng đáng hơn nữa là một người con của Chúa, được Chúa yêu thương. Amen.