CHUYỆN KHOA HỌC VÀ ĐỨC TIN - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 300

Thứ năm - 26/05/2022 09:59
CHUYỆN KHOA HỌC VÀ ĐỨC TIN - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 300
CHUYỆN KHOA HỌC VÀ ĐỨC TIN - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 300
CHUYỆN KHOA HỌC VÀ ĐỨC TIN
 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 300)
-------------------------------------

Bạn thân mến,

Trong một cuộc hội thảo về tôn giáo, viên kỹ sư thao thao bất tuyệt, chứng minh cho cử toạ thấy, là Tôn giáo, chỉ là một thứ thuốc phiện, mê hoặc, và ru ngủ dân chúng mà thôi.

Thế nhưng, đến phần hội thảo, khi bàn bạc, trao đổi, và góp ý, thì một cụ già đứng lên phát biểu như sau:

- Thưa Cử toạ, theo tôi, thì khoa học chỉ là chuyện bịa đặt, chỉ là chuyện láo khoét mà thôi.

Mọi người ngỡ ngàng quay mặt về phía cụ già, và tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu cụ muốn nói gì.

Riêng viên kỹ sư thuyết trình viên, thì hết sức bực bội, khó chịu, nhưng cũng tỏ ra bình tĩnh và lịch sự hỏi lại cụ già:

- Sao cụ lại nói thế ?

Cụ già thản nhiên trả lời:

- Thưa Ngài, những kiết thức về tôn giáo mà Ngài vừa trình bày, tôi thấy chẳng có ăn nhập gì về tôn giáo. Cho nên, tôi thấy Ngài chẳng có một chút hiểu biết gì về tôn giáo, lại cũng chẳng có một chút kinh nghiệm gì về tôn giáo, thế mà Ngài lại mạnh dạn lên tiếng, phát biểu, giải thích về tôn giáo, và nhất là còn chỉ trích tôn giáo, thì tôi đây, tôi chả biết tí gì về khoa học, liệu tôi có quyền phê bình khoa học, như tôi vừa phát biểu hay không?

***

Bạn thân mến,

Khoa học và đức tin, phải chăng là hai thái cực đối nghịch nhau. Làm thế nào, để dung hòa đức tin và khoa học.

Từ những ý nghĩ trên, chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ đoạn Tin mừng theo thánh Gioan, đoạn 20 câu 25, nói về thánh Tôma, để chúng ta thấy: Thánh Tôma, nếu không phải là thánh tổ của các nhà khoa học, thì cũng là một vị thánh có tinh thần khoa học rất cao, bởi vì các nhà khoa học thì chỉ tin, chỉ công nhận là thật, những gì họ có thể kiểm chứng được. Các nhà khoa học, trước khi tin, thường là nghi ngờ. Cái đó, người ta gọi là óc phê bình.

Jean Guitton, là một triết gia, sử gia và khoa học gia của người Pháp khá nổi tiếng, đã nói một câu thật chí lý như sau:

“Tôi luôn luôn hoài nghi. Chính vì hoài nghi, mà tôi có được óc phê bình, nhờ đó, mà tôi có thể tin vững chắc”.

Tuy nhiên, liệu chúng ta có quyền xử dụng óc phê bình trong niềm tin tôn giáo hay không?

Dẫu muốn hay không, thì trong quá trình của niềm tin, chúng ta cũng đã từng gặp thấy có rất nhiều nghi ngờ, như ông Bernanos, viện hàn lâm Pháp, đã nói:

“Tin, là hai mươi bốn giờ nghi ngờ trong một ngày, trừ những giây phút tôi trông cậy”.

Làm sao chúng ta có thể dung hòa được, giữa khoa học và tôn giáo, giữa lý trí và đức tin.

Nếu phân tích, chúng ta sẽ thấy điểm cuối cùng của khoa học và đức tin, là nhằm tới Thiên Chúa. Tuy nhiên phương pháp xử dụng thì khác biệt nhau.

- Phương pháp của khoa học, là phương pháp thực nghiệm, đi từ những sự việc cụ thể, để rồi dần dần, đưa dẫn con người tới Thiên Chúa, là tác giả của những sự việc cụ thể ấy.

- Trong khi đó, đức tin thì xuất phát từ Thiên Chúa, và dựa vào những điều Thiên Chúa đã mạc khải, dựa vào những điều Thiên Chúa đã tỏ lộ, dựa vào những điều Thiên Chúa đã nói với người, qua lịch sử, qua các biến cố, qua các tiên tri, qua Giáo Hội, để con người có thể tìm biết Thiên Chúa.

Cũng theo Jean Guitton, thì phải làm sao cho lý trí biết đức tin, và nhất là phải làm cho niềm tin có lý. Đó là chuyện của các nhà chuyên môn.

Phần chúng ta, những người tín hữu bình thường, thì sẽ không đặt vấn đề như thế.

Chúng ta thường nói: tin yêu, nghĩa là, tin và yêu, thường đi liền với nhau. Càng yêu mến nhiều, thì càng tin nhiều, lòng tin tưởng càng vững chắc. Và những người đã có lòng mến Chúa thật sự, thì lại cũng không cần phải tin nữa, bởi họ đã thấy.

Đây là trường hợp của thánh Gioan, được ghi lại trong Kinh Thánh, khi Gioan nhìn thấy bóng người, đi trên mặt biển giữa đêm tối, thì chỉ có mình Gioan kêu lên: Thày đấy. Đang khi đó các tông đồ khác, thì lại bảo là ma.

Rồi cũng chính thánh Gioan, khi nhìn thấy ngôi mộ trống, với những dây băng và khăn liệm, được xếp gọn ghẽ ở một nơi, thì Gioan đã tin là Chúa đã sống lại thật.

Sở dĩ Gioan đã thấy, và đã tin, bởi Gioan đã có lòng yêu mến Chúa nhiều.

Giữa các anh em tông đồ lúc bấy giờ, Gioan đã được anh em tặng cho cái tên, là “Người môn đệ Chúa yêu”, vì ông đã yêu Chúa nhiều.

Chúng ta có thể thấy điều đó trong Bữa Tiệc Ly, khi Gioan tựa đầu vào lòng Chúa, để hỏi nhỏ, xem ai là kẻ đã nộp thầy.

Hay ở đồi Canvê, trong cơn đau đớn nhục nhã tột cùng, chúng ta chỉ thấy có thánh Gioan đứng kề bên thánh giá Chúa. Còn các tông đồ khác, thì không thấy bóng dáng một ai.

Và trong cơn hấp hối, Chúa đã trối Gioan làm con Đức Mẹ, và đã trao Đức Mẹ cho Gioan chăm sóc: “Đây là Mẹ con”.

Lạy Chúa, xin hãy thắp lên nơi con ngọn lửa yêu mến, để nuôi dưỡng lòng tin nhỏ bé của con, để nhờ đó, con được diễm phúc thấy Chúa rõ ràng hơn, trong mọi hoàn cảnh thử thách đau thương, mà con gặp phải trong cuộc sống hằng ngày. Amen.

-------------------
Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=tFYosXf2uZg

 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây