CHUYỆN MỘT LINH MỤC BỊ GIÁO DÂN GIẾT THÊ THẢM - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 289

Thứ hai - 16/05/2022 09:55
CHUYỆN MỘT LINH MỤC BỊ GIÁO DÂN GIẾT THÊ THẢM - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 289
CHUYỆN MỘT LINH MỤC BỊ GIÁO DÂN GIẾT THÊ THẢM - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 289
CHUYỆN MỘT LINH MỤC
BỊ GIÁO DÂN GIẾT THÊ THẢM

 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 289)
-------------------------------------

Bạn thân mến,

Nhân ngày thứ sáu Tuần thánh, tôi đọc được một chuyện kể của linh mục Phêrô Bùi Trọng Khẩn trên internet, về cái chết thật thê thảm của một linh mục, bạn ngài.

Tôi xin được phép lập lại nguyên văn như sau:

Có một người linh mục là bạn rất thân của tôi đã bị những người giáo dân là chính con chiên của mình giết chết !

Giáo dân này, là những con chiên của Ngài, đã giết Ngài một cách dã man, tàn nhẫn. Họ đánh đập Ngài không nương tay. Những vết thương bầm dập và máu me chảy ra phát sợ. Vì vết thương quá nhiều, cho nên Ngài đã qua đời rất nhanh chóng.

Tôi không ngờ, là giáo dân của Ngài, lại độc ác, lại tàn nhẫn đến như thế. Tôi rất thắc mắc, và cùng với bao người khác như thế.

Nguyên do từ những xích mích ban đầu giữa hai bên. Ban đầu tuy rất nhỏ, nhưng mỗi ngày một tăng dần lên.

Ban đầu, là vì mấy câu nói khó nghe, vì mấy việc làm gai mắt,… đã làm cho họ hiểu lầm, nghi kỵ, hằn thù, cứ thế mà tăng lên đến cao độ.

Giáo dân trong giáo xứ, cảm thấy bị mất lòng, chạm tự ái. Cuối cùng, từ các chức sắc, cho tới thường dân, tất cả đã quyết định lập thành một phe nhóm để giết chết cha xứ của mình. Làm được chuyện đó, họ tỏ ra hả hê, vui mừng, như vừa giết được một kẻ thù số một của đời mình.

Khi nghe tin này, tôi bị đứng tim, dựng tóc gáy và vô cùng hoảng hốt. Đúng là tiếng sét đánh mang tai.

Ban đầu, tôi không thể tin nổi.

Ban biên tập các trang báo, khi nhận được tin này, cũng đều sửng sốt, ngỡ ngàng và ngã ngửa ra.

Nhưng sự thật là như thế đó. Thật xót xa cho người bạn của tôi.

Đến nay, thỉnh thoảng, khi nhớ đến cái chết của bạn mình, tôi lại bật khóc và buồn thương day dứt.

Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ. Ngài làm linh mục trước tôi. Ngài lớn tuổi hơn tôi, đã chọn kết thân với tôi. Tôi không dám chọn chơi với Ngài. Nhưng, chính Ngài thích tôi, nên đã chọn tôi làm bạn. Thế là đương nhiên, tôi là bạn của Ngài.

Linh mục này đang phụ trách một giáo xứ rất quan trọng. Lại là cha xứ tiên khởi nữa. Đây là một giáo xứ kỳ cựu, nổi tiếng là có một không hai trong giáo phận.

Nhưng thời gian vừa qua, Ngài đã bị con chiên trong giáo xứ giết chết. Ngài chết ở tuổi rất trẻ. Ngài chết ở tuổi đời linh mục sớm hơn tôi. Ngài chết đang khi rất thành công.

Một linh mục dầy dặn kinh nghiệm, và có đủ mọi chuyên môn. Đặc biêt, Ngài rất hiền lành, thánh thiện, chịu khó làm việc, nhất là những công việc bác ái, chăm lo cho những người nghèo.

Khi Ngài còn sống, lúc xa nhau, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ, điện thoại, nối mạng internet. Chúng tôi vẫn thường tâm sự về công việc mục vụ hằng ngày của nhau. Ngài đi trước, nên Ngài có nhiều kinh nghiệm và thường hay khuyên tôi: Bạn ơi, cố gắng lên nhé. Cứ phục vụ cho tốt. Còn việc sống chết kiểu gì, chẳng ai biết trước được đâu.

Tôi vẫn nhớ mãi lời nói này. Và cho đến nay, khi cái chết dã man xảy ra cho Ngài rồi, tôi mới ngẫm lại những lời ấy khi xưa.

Lời đó, đã xảy đến cho Ngài trước rồi, vậy có lẽ cũng đang chờ mình đó đây?!

Tôi cũng sợ, nhỡ ra mai mốt, lại đến lượt mình, cũng phải như vậy thì sao? Lúc đó, không biết mình có chịu nổi không? Tôi hơi lo nghĩ.

Nhưng tôi lại tự nhủ: Không lẽ bạn mình đã sẵn sàng can đảm như thế, mà mình lại chịu thua hay sao? Bạn mình sống tốt như thế, làm việc hay như thế, mà lại chết như thế, thì số phận của mình sẽ như thế nào đây?

Mình làm việc, không thể bằng bạn của mình được, thì chắc chắn không thể được giáo dân đối xử tốt hơn, vậy thì, những cú đòn mạnh hơn đang chờ mình là cái chắc!

Nhiều câu hỏi khác cứ miên man trong đầu tôi. Thế là, tôi lại tiếp tục kể chuyện về bạn tôi, cho nhiều người khác được nghe. Câu chuyện này, tôi kể khá nhiều lần, cho nhiều người, cho nên tôi đã quá quen, quá thuộc. Do đó, tôi kể khá dễ dàng và sống động.

Rồi, tùy vào tâm lý, tuỳ theo lứa tuổi khác nhau mà tôi diễn tả khác nhau, miễn là không sai nội dung.

Có nhiều người nghe tôi kể đi, kể lại, chuyện này nhiều lần, thì họ biết, là tôi rất yêu người bạn của tôi, người bạn đã chết nhục nhã, đau thương, thê thảm.

Dù vụ việc đã xảy ra cũng khá lâu rồi, nhưng hiện nay, người ta vẫn đang tiếp tục điều tra về nguyên nhân vụ án.

Về phía chính quyền, đáng lẽ phải nhúng tay can thiệp ngay, rồi điều tra và chịu trách nhiệm thì mới đúng; nhưng đàng này, nhất là chính quyền địa phương của địa bàn giáo xứ ấy, đã không thèm quan tâm đếm xỉa gì cả.

Có nhiều kẻ, đã tìm cách ỉm đi. Tệ thật !!!

Còn phía nhà nước, thì cho đến nay vẫn hoàn toàn im lặng.

Thôi, thì đó là chuyện của họ. Tôi cũng không dám trách họ nữa. Tôi chỉ kể ra đây mấy điều liên quan đến vụ án, cho thêm phần thảm thương, xót xa mà thôi. Vì dầu sao thì chuyện cũng đã qua rồi.

Tôi thương tiếc cho Bà Cố của Ngài.

Sinh được mỗi một cậu con trai, mà đã sẵn sàng quảng đại hy sinh dâng hiến cho Chúa, thì nay lại bị giáo dân giết chết.

Giá như Ngài bị tai nạn, hay là ốm đau bệnh tật rồi chết, thì cũng bình thường.

Nhưng đàng này, Ngài đã bị con chiên của mình phản bội, mới đau đớn làm sao.

Bà Cố như bị cắt đứt từng khúc ruột. Bà Cố chỉ muốn chết theo con của mình. Ôi thật xót xa cho thân phận làm mẹ. Nhưng biết làm sao đây?

Người Bạn ơi! Hãy nói cho tôi đi. Tôi thấy thật buồn và thật sợ hãi. Tôi cứ suy nghĩ miên man như thế, nhưng tôi vẫn tiếp tục công việc mục vụ ở giáo xứ của mình.

Tôi quyết định sẽ loan tin thêm, và viết thành câu chuyện, để cho mọi người được biết.

Bà Cố của Ngài, vốn là người kín đáo, tế nhị, khiêm nhu, nên đã can ngăn tôi: Thôi sự việc đã rồi, đừng làm rùm beng lên thêm nữa, vì cũng chẳng cứu vãn được gì.

Tôi hiểu ý Bà Cố. Nhưng sau khi nghe tôi giải thích, đây không phải cố ý làm rùm beng lên, mà chỉ muốn loan báo, kể chuyện thêm, để nêu gương sáng cho mọi người, nhất là các linh mục bây giờ, phải can đảm, và dám chấp nhận hy sinh, kể cả cái chết; và để giáo dân thêm lòng mộ mến, siêng năng đến cầu nguyện với Ngài mà thôi.

Bà Cố hiểu ý tốt lành của tôi, nên đã để cho tôi viết. Không những thế, bà cố còn cung cấp thêm tư liệu, mà chỉ có mình Bà Cố biết, vì là Mẹ của một linh mục.

Tôi hết sức cảm động, và biết ơn Bà Cố, vì nhờ có những nguồn tư liệu đó, mà dần đần tôi mới hiểu chính xác hơn về nguyên nhân cái chết của Ngài.

Tôi cố gắng dùng hết mọi lời lẽ, để yên ủi Bà Cố. Nhưng xem ra tình cảm của người mẹ dạt dào lắm, làm sao mà cầm lòng cho được. Bà thương nhớ con mình đêm ngày. Hết năm này qua năm khác, vẫn hồi tưởng lại chuyện cũ, và trong lòng cứ sôi lên, như điên, như dại.

Thế rồi, tôi xin Bà Cố hãy nhận tôi làm con, thay cho người con linh mục đã bị giết.

Bà Cố thấy được yên ủi phần nào, và sẵn sàng nhận.

Từ đó, hai mẹ con tôi, hay tâm sự và hay yên ủi nhau.

Tôi nghĩ, dù sao, mình có thêm một người mẹ nữa thì càng tốt, lại là mẹ của linh mục, bạn thân của mình, nên chắc chắn mối liên hệ thiêng liêng, sẽ rất cao quý và sẽ rất mãnh liệt.

Tôi coi Bà Cố như mẹ ruột tôi, và có khi còn hơn mẹ ruột tôi nữa.

Còn mẹ ruột tôi khi biết được chuyện này, thì cũng rất thích, và cảm thấy an tâm cho con trai mình. Bởi tôi đã có thêm một chỗ dựa tinh thần.

Từ nay, tôi có hai người mẹ trong đời linh mục. Người mẹ nào cũng hay. Người mẹ nào cũng cần. Người mẹ nào cũng tốt. Người mẹ nào cũng đứng đắn, tế nhị, dạt dào tình cảm.

Tính Bà Cố rất cẩn thận, nên khi tôi viết xong, Bà Cố đòi xem lại, coi có đúng không, kẻo sợ người ta hiểu lầm về con của bà, hoặc nghi oan cho con của Bà.

Điều đó cũng đúng thôi, bởi người mẹ nào mà lại chẳng bênh con.

Sự thật thì tôi viết đúng, như những gì đã xảy ra, và đúng như lời Bà Cố kể. Cả hai bên đều hài lòng, và chấp nhận nội dung câu chuyện này.

Một hôm, khi đứng cầu nguyện trước mộ của người bạn linh mục, tôi đã khoe với Ngài về câu chuyện này. Tôi xin Ngài, một khi đã về với Thiên Chúa, thì xin Ngài phù hộ cho mẹ con chúng tôi, những người còn đang phải chiến đấu, đang phải vác thánh giá trong đời.

Tôi xin Ngài phù hộ cho tôi, cũng được sẵn sàng, cũng được chuẩn bị trong tư thế, để đón nhận cái chết như Ngài.

Tôi xin Ngài an ủi cho hai người mẹ của tôi đang còn sống.

Dịp khác, đến thăm hiện trường, tôi chỉ còn biết đứng nhìn, và viếng mộ Ngài mà thôi. Bấy giờ, lòng tôi lại trào dâng, lại nghẹn ngào, cảm xúc và không cầm được nước mắt. Những giọt lệ, lại từ từ chảy trên gò má. Tôi cầu nguyện rất nhiều, rất lâu, trước ngôi mộ của Ngài, và cứ băn khoăn tự hỏi: Tại sao lại như thế này? Tôi lại khóc và xin bạn cầu nguyện nhiều cho tôi.

Những người dân đứng xung quanh thấy tôi khóc, họ cũng khóc theo. Họ cũng cầu nguyện, họ cũng niệm hương, họ cũng dâng hoa, tỏ lòng thành kính ngưỡng mộ Ngài.

Quả thật, một con người bị chết như thế, ai mà lại chẳng thương, chẳng tiếc: Một linh mục tận tụy, hy sinh, quảng đại, thánh thiện như thế, ai mà lại chẳng cần. Thế mà tại sao giáo dân của Ngài, lại hè nhau giết Ngài một cách tàn nhẫn đến như thế? Tôi vẫn chưa hiểu nổi.

Có những người bạn không cùng tôn giáo, trong đó có cả nhà sư, và những người vô thần, những bạn học văn hóa ngày xưa với tôi, cũng thường hay hỏi tôi về cái chết của linh mục bạn tôi, nhất là mỗi dịp lễ giỗ của Ngài. Những dịp này, tôi vẫn thường mời họ đến chơi, và thăm mộ của Ngài.

Trong câu chuyện, tôi vẫn kể cho họ nghe lại cái chết của linh mục bạn tôi. Họ cũng tỏ ra cảm phục, mến yêu, và kính trọng Ngài.

Gần đây, có một số chuyên viên, là đạo diễn, là nhà văn, là nhà thơ, là nhạc sĩ, là họa sĩ, là điêu khắc gia… Họ đã xin tôi nội dung câu chuyện và bài viết này, để về dựng lên thành phim, thành thơ ca, và tạo vẽ hình,… Tôi vô cùng sung sướng và sẵn sàng cung cấp cho họ. Tôi căn dặn họ, nếu cần tư liệu gì thêm, tôi sẽ hỏi Bà Cố, để có thêm thông tin chính xác và đầy đủ hơn. Chỉ mong sao cho cuộc đời và cái chết của người bạn linh mục của tôi, được mọi người biết đến, ở mọi phương diện.

Đó cũng là ao ước duy nhất của tôi bây giờ. Chẳng hiểu sao, từ sau cái chết của Ngài, lúc nào và bất cứ làm gì, hay nói gì, tôi cũng đều hướng về cái chết của người bạn đáng mến, đáng phục này.

Sau cùng, sau khi nghe câu chuyện tôi kể, có nhiều người hỏi tôi, với nhiều câu hỏi khác nhau: Nào là

- Tại sao hai linh mục lại quen nhau?
- Tại sao hai linh mục lại thân nhau?
- Gia đình của linh mục bị giết kia thế nào?
- Người thân của linh mục bị giết kia ở đâu?

- Kẻ giết Ngài đã bị phạt như thế nào?
- Gia đình nạn nhân có được bồi thường hay không?...


Tôi cứ để cho họ hỏi, và hỏi tự nhiên, hỏi thoải mái.

Nhưng có một câu hỏi cuối cùng: Tại sao vị linh mục ấy bị nhiều vết thương khủng khiếp trên mình, và lại có một vết dao đâm ở ngực nữa?

Lúc ấy, tôi mới trả lời: Vị linh mục đó có tên gọi là Giêsu!!!... Bà cố, mẹ Ngài là Đức Maria.

-------------------

Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=BH6G03LFO30

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây