CẬU BÉ KHUYẾT TẬT HỌC JUDO (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 298) -------------------------------------
Bạn thân mến,
Trong sách Hạt Giống Tâm hồn, có một câu chuyện kể như sau:
Một cậu bé 10 tuổi, quyết định học môn võ Judo, cho dù cậu đã thiếu mất một cánh tay trái, do một tai nạn xe hơi. Cậu theo học võ Judo với một võ sư người Nhật. Sau 3 tháng luyện tập, cậu đã cảm thấy mình có nhiều tiến bộ rồi, mà sao thầy cũng chỉ dạy cho mình có một thế võ duy nhất thôi.
Một hôm, cậu đã đánh bạo hỏi thầy: Thưa thầy, chẳng lẽ, con không thể học được các thế võ khác hay sao ?
Nhưng thầy trả lời: Đó là thế võ duy nhất mà thầy dạy cho con, và cũng chính là thế võ duy nhất, mà con cần phải tập luyện cho thật nhuần nhuyễn.
Tuy không hiểu hết lời thầy, nhưng với lòng tin tưởng nơi thầy của mình, cậu bé vẫn tiếp tục chuyên chăm luyện tập.
Nhiều tháng sau, võ sư dẫn cậu đến tham dự một cuộc thi võ Judo. Tại cuộc thi đấu, cậu đã thắng 3 trận liên tiếp một cách dễ dàng. Cuối cùng, cậu được bước vào vòng chung kết.
Lần này, cậu gặp phải một đối thủ cao hơn, lớn hơn, to hon, khoẻ hơn, và dày dạn kinh nghiệm hơn, nên khi vào trận đấu chưa được bao lâu, thì cậu bé đã bị trúng đòn liên tiếp, và bị đối phương áp đảo hoàn toàn.
Hết hiệp đầu, sợ cậu bé bị thương nặng, trọng tài đề nghị sớm kết thúc trận đấu. Nhưng người thầy không đồng ý, và yêu cầu cứ để trận đấu được tiếp tục.
Ngay sau khi trận đấu được bắt đầu lại, thì đối phương đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, đó là anh ta coi thường đối thủ, nên mất cảnh giác.
Ngay lập tức cậu bé dùng thế võ duy nhất của mình, đã quật ngã được đối phương, và đã khoá chặt anh ta trên sàn đấu.
Trọng tài thổi còi tuyên bố: Cậu bé đã đoạt chức vô địch. Mọi người đứng lên vỗ tay, tiếng hoan hô vang dậy khắp võ trường.
Trên đường về, 2 thầy trò ôn lại các thế đánh trong từng trận đấu. Cậu bé thắc mắc:
“Thưa thầy, làm sao con có thể trở thành vô địch, chỉ với có một thế võ duy nhất thôi?”
Thầy trả lời: “Con đã chiến thắng được vì 2 lý do:
- Lý do thứ nhất, là vì con, gần như đã làm chủ được, một trong những cú đánh hiểm nhất và hiệu quả nhất của môn võ này.
- Lý do thứ 2, là vì đối thủ của con, chỉ có thể phá được thế võ này, khi khoá chặt được cánh tay trái của con, nhưng con thì lại không có cánh tay trái”.
*****
Bạn thân mến,
Theo nhận định của thầy dạy võ: “Cậu bé chiến thắng, là vì cậu đã chuyên chăm tập luyện, và nhất là cậu đã biết biến cái điểm yếu trên thân thể, thành một điểm mạnh vững chắc trong thi đấu”.
Có ưu thế là tốt, nhưng nếu biết biến khuyết điểm thành lợi điểm cho mình, thì mới là điều kỳ diệu hơn.
Tuy nhiên, vấn đề cốt lõi quyết định cho sự thành công của cậu bé, đó là cậu chấp nhận tình trạng khiếm khuyết của bản thân, rồi cố gắng vươn lên từ thực tế khắc nghiệt đó.
Và nhất là, cậu đã đặt hết tin tưởng vào sự rèn luyện của thầy, tin tưởng môt cách tuyệt đối.
Trước đây, khi quyết định đi học võ, với một cánh tay, có lẽ cậu bé, cũng chỉ muốn tỏ ra, mình là một con người, có đầy đủ giá trị như mọi người thôi. Nào ngờ, bây giờ, cậu đã đạt được thành tích quá lòng mong ước.
Ngày nay, người ta dùng chữ khuyết tật, để chỉ những người không có một thân thể trọn vẹn, thay cho chữ tàn tật. Bởi, họ chỉ có khuyết, chứ không có tàn. Họ vẫn có thể làm được những điều, mà bao người bình thường khác vẫn làm, và có khi còn làm được một cách xuất sắc nữa.
Ở đây, phần thưởng lớn nhất dành cho cậu bé Judo, là cậu đã biết vượt qua được nghịch cảnh, để đạt tới một giá trị thật cao.
*****
Bạn thân mến,
Trong đời sống người kitô hữu, chúng ta hãy bắt chước cậu bé học Judo, mà đặt niềm tin tưởng trọn vẹn nơi thầy Chí Thánh của chúng ta, đó là Chúa Giêsu Kitô. Ngài là Đấng quyền năng.
Khi tin tưởng tuyệt đối nơi Ngài, chúng ta sẽ học được những chân lý thật cao siêu, và sẽ làm được những điều kỳ diệu phi thường, như Chúa Giêsu đã có lần nói:
Nếu có ai nói với núi này rằng: Hãy dời chỗ đi nơi khác và nhào xuống biển, mà trong lòng tin tưởng chẳng chút nghi nan, thì mọi sự sẽ được như ý (Mt 21,21b).
Vấn đề ở đây, là chúng ta phải kiên trì giữ vững đức tin, trong mọi hoàn cảnh gian nan thử thách của cuộc sống. Cho dù cuộc sống của chúng ta hãy còn gặp phải biết bao gian nan trắc trở, có khi rất nặng nề, có khi rất thê thảm, có khi cũng rất khó hiểu, nhưng chúng ta hãy can đảm, mà nói lên hai tiếng Xin Vâng: Xin vâng một cách tuyệt đối, thì mọi sự sẽ ổn thoả cho ta.
Chúng ta hãy nhìn xem cậu học trò Judo của chúng ta:
Trong khi các bạn đồng môn, được người thầy dạy cho nhiều thế võ khác nhau, còn cậu thì chỉ được dạy có một thế võ duy nhất mà thôi.
Vì tin tưởng nơi thầy, cậu đã không ganh tỵ, đã không bất mãn, đã không bỏ cuộc. Cậu vẫn tiếp tục chuyên cần luyện tập, vẫn tin tưởng tuyệt đối nơi sự huấn luyện của thầy, kể cả trong khi thi đấu, dù lúc thắng hay lúc bại, dù đang trong tư thế tấn công, hay đang phải hứng chịu những trận đòn rất đau đớn của đối thủ, thì cậu vẫn không nản lòng, cậu vẫn không bỏ cuộc, cậu vẫn tiếp tục vâng lời người thầy của mình một cách tuyệt đối, để tiếp tục thi đấu.
Và cuối cùng, khi đạt tới đỉnh vinh quang, thì cậu mới hiểu được đường lối và ý hướng của thầy.
Cũng vậy, cho dầu cuộc sống của chúng ta có thiếu thốn, có thiệt thòi đủ thứ, có kém may mắn hơn kẻ này người nọ, có gặp thử thách trăm chiều, hay gặp phải những hoàn cảnh éo le, ngang trái thật thê thảm, thì chúng ta cũng hãy vẫn cứ tiếp tục tin tưởng vào tình yêu quan phòng của Thiên Chúa, sắp xếp an bài cho ta.
Với niềm tin vững mạnh và trưởng thành đó, Chúa sẽ làm nhiều điều kỳ diệu cho cuộc sống của ta, chỉ với những nén bạc đang có, do Chúa trao ban. Bởi Chúa quyền năng. Bởi Chúa yêu ta.
Đọc Kinh Thánh Cựu Ước, chúng ta thấy: Thánh Gióp đúng là một mẫu gương, để cho chúng ta noi theo bắt chước, trong việc trung thành và yêu mến Chúa.
Ông Gióp đã tin tưởng, đã cậy trông, đã phó thác vào Chúa, trong mọi tình huống rất éo le trong cuộc sống: Dù lúc ông được hạnh phúc giàu sang, hay khi ông gặp gian nan cùng khốn, ông vẫn bình tĩnh mà nói với Chúa:
“Thân trần truồng sinh ra từ lòng mẹ, con sẽ trở về đó cũng trần truồng thôi. Chúa đã ban cho, nay Chúa lại lấy đi: Con xin chúc tụng thánh Danh Chúa!"
Và Kinh Thánh nói tiếp:
“Trong tất cả những hoàn cảnh bi thương đó, ông Gióp đã không hề phạm tội, đã không hề buông ra những lời lẽ than phiền hay trách móc, xúc phạm đến Thiên Chúa (Giop 1,21-22).
Lạy Chúa, xin ban cho con một đức tin thật vững mạnh như thánh Gióp, để trong mọi hoàn cảnh gian nan thử thách đau buồn, con vẫn một mực trung kiên, trong niềm tin yêu, cậy trông, phó thác vào Chúa, như một người con hiếu thảo.