NIỀM VUI BẤT NGỜ - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 306

Thứ tư - 01/06/2022 11:06
NIỀM VUI BẤT NGỜ - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 306
NIỀM VUI BẤT NGỜ - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 306
NIỀM VUI BẤT NGỜ
 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 306)
-------------------------------------

Bạn thân mến,

Trong một lần gặp gỡ một người giáo dân đến xin lễ, tôi đã được nghe một câu chuyện khá lý thú về một gia đình. Tôi xin được phép kể lại đây, để chúng ta cùng nhau suy nghĩ:

- Bởi câu chuyện này, vẫn có thể xảy ra ở bất cứ gia đình nào.

- Bởi câu chuyện này, cũng có thế hữu ích cho nhiều gia đình.

- Bởi câu chuyện này, cũng đã từng làm đau đầu nhiều cha mẹ, mà nhiều cha mẹ đã cảm thấy như bế tắc, hầu như không có lối ra.

Để cho chuyện kể được tự nhiên, tôi xin được phép tự đặt tên cho người kể chuyện là bà 9 Tâm. Bà 9 kể cho tôi nghe như sau:

Như Cha đã biết: “Con có 2 đứa con trai. Thời niên thiếu, chúng nó rất ngoan hiền, rất siêng năng học hành, đã từng tham gia các đoàn thể của giáo xứ, đã rất nhiệt tình trong các sinh hoạt, và cũng rất chuyên chăm trong các việc kinh lễ.

Nhưng rồi khi đi xa nhà, xa tầm giáo dục của gia đình, và xa các sinh hoạt của giáo xứ, nhất là  khi bước vào cổng trường Đại Học, thì cũng là lúc 2 anh em nó, trở nên khô đạo, mất ơn Chúa, và dần dần xa rời đức tin. Tôn giáo, đã không còn có một ý nghĩa gì nữa đối với chúng.

Đã từ bao năm nay, con rất khổ tâm, bởi con đã không còn biết phải dùng lời lẽ thế nào, để khuyên dạy, để hướng dẫn chúng được nữa. Con chỉ biết khóc và âm thầm cầu nguyện thôi. Con đã cố gắng tìm thời gian, để có thể đến nhà thờ nhiều hơn, để thỏ thẻ tâm sự với Chúa.

Trong những lúc đau buồn, con đã đi lễ nhiều hơn, con đã rước lễ sốt sắng hơn. Con cũng đã tham gia các đoàn thể, để học hỏi thêm về cách sống đạo, và cũng để nhờ các chị em tiếp lời cầu nguyện với con.

Cùng với các chị em, con cũng đã tham gia các công tác từ thiện bác ái xã hội, để lập thêm công đức, để hổ trợ cho những lời kinh nguyện của con. Có thể nói, là không có giây phút nào, mà con quên cầu nguyện cho 2 đứa con của con. Bởi đời sống đạo của chúng, đã là nỗi lo, luôn luôn ám ảnh trong tâm hồn con, mà không có lúc nào nguôi”.

Rồi, bỗng một buổi sáng Chúa nhật, sau khi rước lễ xong, con quay trở về ghế quỳ, thì bất ngời, con trông thấy 2 cậu con trai của con đang quỳ đọc kinh sốt sắng, ở dãy ghế gần đó, phía bên nam. Con không thể tin vào mắt của con nữa.

Cha có biết không, con vui mừng biết chừng nào. Hôm đó, con đã hết lời cám ơn Chúa.

Thánh Lễ vừa xong, con không thể rán quỳ trong nhà thờ lâu hơn như mọi khi. Con vội vàng bước ra cửa nhà thờ, để đón 2 đứa chúng nó.

Gặp lại nhau, Mẹ con tay bắt mặt mừng, vui khôn kể xiết. Vui, không phải vì mẹ con mới gặp lại nhau, sau nhiều tháng xa cách.

Nhưng vui, vì sự biến đổi thật lạ lùng nơi chúng. Bởi biết bao lần con đã nhắc nhở chúng việc đi nhà thờ, thì chúng nó lại không đi. Bây giờ con đã không còn nhắc gì nữa, thì chúng lại đến nhà thờ.

Về đến nhà, con không kềm nỗi thắc mắc lâu hơn được nữa. Con bèn lên tiếng hỏi:

Lý do nào, đã khiến cho hai con trở về với Chúa.

Ngồi xuống ghế, 2 đứa lần lược kể lại câu chuyện sau đây:

Kỳ nghỉ hè vừa qua, 2 anh em chúng con lái chiếc xe du lịch 4 chỗ, đi chơi ở Vũng tàu, vào một buổi sáng Chúa nhật.

Đang khi chúng con lái xe thả dốc trong cơn mưa tầm tã, thì bỗng trông thấy một cụ già, đang đi trong mưa, không dù che, không áo mưa, người thì ướt sủng, đang vội vã bước đi, dáng điệu khập khiễng.

Chúng con dừng xe lại, và mời cụ lên xe. Nhưng trước khi lên xe, cụ cho biết là cụ đang đi đến một nhà thờ, cách đó khảng 5 cây số, để tham dự thánh lễ Chúa Nhật.

Hai anh em chúng con vẫn cứ tiếp tục mời cụ cứ lên xe, và chúng con đã đưa cụ đến nhà thờ để dự lễ.

Nhưng vì trời vẫn tiếp tục mưa, mà lại mưa lớn nữa, nên hai anh em chúng con quyết định vào trong nhà thờ, để cùng dự lễ với cụ, và chúng con hứa, sau thánh lễ, chúng con sẽ đưa cụ về nhà.

Và thật lạ lùng: Tiết trời mưa bão hôm đó rất lạnh, nhưng lòng chúng con sao lại cảm thấy ấm áp vô chừng.

Sau khi lắng nghe Lời Chúa và những lời cha giảng dạy, tâm hồn chúng con lắng đọng lại, rồi hồi tâm suy nghĩ về cuộc sống đã qua.

Chúng con cảm thấy thật bùi ngùi xúc động về tình Chúa, và cảm thấy thật xấu hổ về thái độ sống của chúng con đối với Chúa.

Từ đó, tâm hồn chúng con như được ơn đổi mới hoàn toàn.

Mẹ có biết không. Chúng con có cảm tưởng, như mình được trở về nhà sau, một chuyến đi dài đầy mệt mỏi.

Bạn thân mến,

Sự mệt mỏi của 2 anh em con b 9 Tâm, cuối cùng, cũng đã dẫn đưa họ gặp được niềm vui, làm cho ta liên tưởng đến đoạn Phúc Âm của thánh Marcô, đoạn 16, câu 1, kể lại câu chuyện các bà đạo đức, đã đi ra mộ Chúa, ngay từ sáng sớm ngày Chúa Nhật Phục Sinh. Đó là các bà Maria Macđala, bà Maria mẹ ông Giacôbê, và bà Salômê.

Đây là ba phụ nữ nhân đức, đã từng theo giúp Chúa Giêsu và các môn đệ của Ngài.

Các bà cũng đã từng được Thầy Giêsu dạy dỗ, yêu thương. Chính tình thương yêu này, đã làm cho các bà, càng cảm thấy đau đớn xót xa hơn, khi mà giông tố kinh hoàng của chiều Thứ Sáu Tuần Thánh, đã cướp đi người Thầy rất đáng kính yêu của mình. Giờ đây đi ra mộ đá, nơi chôn cất Thầy, cũng chỉ là để chiêm ngưỡng một cái xác chết, đang nằm yên trong mộ đá. Bao kỷ niệm thân thương êm đềm xưa kia, nay còn đâu. Cho nên để vơi đi nỗi sầu, các bà chỉ biết mua dầu thơm về, để ướp xác Thầy.

Nhưng, trên đường đi, các bà lại lo lắng: Tảng đá lấp cửa mộ thì quá lớn, “Ai sẽ giúp lăn tảng đá ra cho chúng ta?” (Mc 16,3).

Thế nhưng, khi đến nơi, các bà lại thấy vui mừng phấn khởi, bởi tảng đá trước mặt đã được lăn ra một bên rồi.

Tuy xác Thầy cũng không còn trong mộ nữa, nhưng đã có sứ thần Chúa chờ sẵn, để loan báo Tin Mừng:

“Đấng bị đóng đinh, nay đã sống lại rồi. Người hẹn gặp lại các người tại Galilê” (x. Mc 16,7).

Như vậy, từ ngôi mộ trống, từ nơi tối tăm và chết chóc, sự sống thật đã bừng lên.

Các môn đệ đã hết sức vui mừng, và đã quên đi hết mọi nỗi lo âu buồn sầu đã qua.

Và niềm vui này, đã không phải là niềm vui riêng tư của các môn đệ Chúa nữa, mà đã trở thành niềm vui cho hết thảy mọi người, cho cả nhân loại, không trừ một ai, không loại trừ một người nào.

Bởi Chúa Phục Sinh đã chiến thắng sự chết, đã làm chủ sự sống. Cho nên, những ai tin vào Chúa, cũng sẽ được sống hạnh phúc vĩnh viễn với Người.

Hai anh em con bà 9 Tâm, cũng đã một thời tin Chúa, theo Chúa. Nhưng những cơn giông tố của tuổi trẻ lôi cuốn, đã cướp đi bao kỷ niệm đạo đức êm đềm của thời thơ ấu.

Nhưng rồi, một cụ già lại xuất hiện, đã loan báo một tin mừng thật vui cho 2 cậu, loan báo không phải bằng lời nói, mà bằng gương sáng đạo đức:

“Thầy Giêsu, đang hẹn gặp lại các bạn ở nhà thờ”.

Lạy Chúa, xin cho con luôn xác tín rằng: Khi con tiếp tục cố gắng chổi dậy sau những lần lầm lỡ thất bại đắng cay, thì là lúc con đang bước ra khỏi mồ để Phục Sinh.

Khi con quyết thống hối ăn năn trở về, cũng chính là dấu chỉ chắc chắn, con đang Phục Sinh với Chúa, là dấu chỉ chắc chắn con sẽ được sống lại với Ngài, sau khi kết thúc những ngày sống ở trần gian này.

Xin Chúa giúp con luôn luôn biết thức tỉnh, và mở rộng tâm hồn, để sẵn sàng đón nhận ơn Phục Sinh của Chúa. Amen.

-------------------

Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=nJ4qzEuC1hw

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây