ĐAU KHỔ VÀ CUỘC SỐNG (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 260) -------------------------------------
Bạn thân mến,
Có một lần vào bệnh viện, tình cờ, tôi được chứng kiến một cảnh, thật là rất thương tâm, đó là:
Một người phụ nữ đau khổ, đang ngồi trước phòng giải phẫu, sốt ruột trông ngóng tin tức đứa con, đang ở trên bàn mổ.
Bỗng, vừa khi trông thấy vị bác sĩ trong phòng mổ bước ra, bà liền vội đứng lên, lao mình tới, liên hồi hỏi bác sĩ:
“Thằng bé con tôi ra sao rồi, thưa bác sĩ?
Liệu nó có qua khỏi không?
Chừng nào tôi được gặp nó, thưa bác sĩ?’
Vị bác sĩ nhẹ nhàng trả lời:
“Rất tiếc, là chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cháu đã không qua khỏi được, thưa bà”.
Nghe tin đó, bà như muốn ngất xỉu, bà mất hết tinh thần. Bà lấy hết bình tỉnh ngồi xuống ghế, chờ đợi người ta đưa xác con bà ra.
Bao nhiêu người chung quanh xoa dầu cho bà, hết lời an ủi bà, hy vọng có thể ổn định được tinh thần của bà, bởi bà đang trong tình trạng bị suy xụp tinh thần rất trầm trọng.
Vị bác sĩ thì thầm hỏi bà:
“Bà có cần một chút thì giờ, để ở riêng với cháu không, trước khi xác của cháu được chuyển qua trường đại học”.
Bà khẻ gật đầu.
Cô y tá mới dìu bà bước vào phòng mổ, kéo ghế, mời bà ngồi xuống bên cạnh xác con.
Bà mẹ yêu cầu cô y tá ở lại với bà, trong khi bà nói những lời từ biệt đứa con trai của mình.
Khi ngồi bên cạnh xác con, bà vẫn cứ tiếp tục vật vã trong đau đớn. Bà vẫn khóc và khóc thật nhiều. Những tiếng khóc nức nở của bà, như là than van, như là trách móc Chúa:
“Chúa ơi, tại sao con của con lại mắc bịnh ung thư?
Nó còn quá trẻ. Nó có tội tình chi. Chúa ơi, Chúa có còn thương chúng con nữa không?
Nó là con trai duy nhất của con. Nó học rất giỏi. Nó luôn được nhà trường khen ngợi, từ năm này đến năm khác. Từ môn này đến môn khác. Hình như không có môn nào mà nó không được khen thưởng.
Nó được các thầy cô yêu thương.
Nó được các bạn bè quí mến.
Tương lai phía trước thật là xán lạn.
Bao hy vọng của con đặt trọn vào nó.
Cả cuộc đời của con, cũng đặt trọn nơi nó.
Chúa bây giờ đang ở đâu ?
Chúa ơi, Chúa có thấy con trai của con cần Chúa, cần đến như thế nào không?
Và con đây cũng vậy”.
Khi thấy bà mân mê những lọn tóc trên đầu đứa con, cô y tá hỏi:
“Bà có muốn giữ lại một lọn tóc của cháu để làm kỉ niệm không?”.
Bà khẻ gật đầu.
Cô y tá nhẹ nhàng cắt một lọn tóc của cậu, bỏ vào bao plastic và trao cho bà.
Bà kéo cô y tá ngồi xuống bên cạnh, và bắt đầu tâm sự:
“Đây là Tâm, con trai duy nhất của tôi. Cha của nó chết rất sớm. Cho nên chỉ còn có 2 mẹ con tôi thôi. Lúc nào chúng tôi cũng gắn bó với nhau từ bao nhiêu năm qua. Chúng tôi yêu thương nhau. Chúng tôi sống rất hạnh phúc bên nhau. Cháu rất ngoan.
Nhưng đã nhiều lần, nó xin phép tôi cho nó được làm thủ tục, hiến cơ thể của mình cho trường đại học, để người ta nghiên cứu.
Nó nói:
“May ra, cơ thể của con có thể giúp được cho một người nào đó.”
Lúc đầu tôi không chịu, nhưng nó cứ nói:
“Mẹ ơi, sau khi con chết, con đâu có cần cơ thể này nữa đâu Mẹ. Có thể, nó sẽ giúp được cho một đứa con trai nào đó như con. Nó sẽ được tiếp tục sống thêm một thời gian nữa với mẹ của nó”.
Cuối cùng, tôi cũng xiu lòng, và chìu theo ý con.
Và người mẹ kể tiếp:
“Tâm của tôi, nó có một trái tim rất quảng đại, rất tuyệt vời. Tấm lòng của nó phải nói là làm bằng vàng. Nó luôn nghĩ đến người khác. Nó luôn giúp đỡ người khác, khi nào hoàn cảnh cho phép.
Và hôm nay, nó đã được mọi sự như sở nguyện”.
*****
Bước ra khỏi bệnh viện, bà đón xe về nhà, mà lòng nặng trĩu, đau đớn khôn nguôi.
Và càng đau đớn hơn nữa, khi bước vào nhà, bà thấy căn nhà trống vắng, lạnh tanh.
Bà quay qua quay lại, cũng chỉ thấy có một mình.
Bà cảm thấy cô đơn thật sự.
Và bắt đầu lo sợ cho cái nỗi cô đơn này.
Bởi từ lâu nay, bà chỉ nghĩ:
Có một đứa con thôi là đủ.
Hạnh phúc bên con như từ trước đến giờ thì đã đủ lắm rồi. Bà rất hài lòng. Và chưa bao giờ bà nghĩ đến cái tình huống bất ngờ thê thảm như hôm nay.
Rồi mai đây, bà sẽ ra sao ?
Bao tư tưởng mông lung, đã làm cho bà bất an, và đã làm cho bà lo lắng thật sự.
Bà cảm thấy bế tắc, không có lối thoát.
Tuy đầu óc đang đau đớn bất an, bà vẫn thu gom hết những đồ đạc của đứa con trai ra, để sắp xếp lại: Cái gì cần phải giữ kỹ hơn. Cái gì cần phải giữ lâu hơn.
Bà cẩn thận đặt bao plastic đựng lọn tóc của con, vào một cái hộp thật đẹp, và cẩn thận đặt trên bàn thờ của gia đình: Có bông hoa, có hương nhan, có đèn nến 2 bên.
Đây là kỷ vật cuối cùng, một kỷ vật quí báu nhất của đứa con yêu quí, mà bà còn giữ lại.
Lạy Chúa, bệnh tật, đau khổ, chết chóc, vẫn luôn là một chuyện bí nhiệm, khó hiểu đối với chúng con, những người con của Chúa.
Và càng khó hiểu biết bao đối với mọi người, trải qua mọi thời đại.
Nhưng xin cho chúng con luôn biết chấp nhận một cách vui lòng, để cho chương trình của Chúa trong lịch sử, trong nhân loại, và trong chính bản thân của con, được hoàn thành một cách tốt đẹp.
Xin cho con, trong mọi hoàn cảnh khó hiểu đó, thì quyết tâm: Không làm gì, không nói gì xúc phạm đến Chúa, kẻo Chúa phải buồn lòng vì con.
Xin cho con, mỗi khi gặp đau khổ thử thách, cũng biết cầu nguyện như Chúa Giêsu đã từng cầu nguyện trong vườn Cây Dầu:
“Lạy Cha, xin đừng theo ý con, một xin vâng theo ý Cha mà thôi”.
Xin cho con cũng biết nghĩ đến người khác, biết sống cho người khác, biết sống vì người khác, như Chúa đã bỏ trời xuống trần gian vì chúng con, và chấp nhận chết vì chúng con, để chúng con được sống, và sống một cách dồi dào. Amen.