CHUYỆN CHA TÔI (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 271) -------------------------------------
Bạn thân mến,
Tôi có một người cha thật tuyệt vời và cũng rất là đặc biệt. Tôi xin được phép kể ra đây một vài nét đặc biệt đó, vừa để tôn vinh, vừa cũng để bày tỏ lòng biết ơn đối với người cha đặc biệt này.
Trước hết, kể từ khi mở mắt chào đời đến nay, tôi chưa hề được nghe cha tôi nói với tôi một lời nào.
Tại sao thế?
Thưa, bởi vì ngay từ hồi còn nhỏ, cha tôi đã mắc bệnh câm điếc. Và căn bệnh bẩm sinh này, đã theo đuổi cha tôi suốt cả cuộc đời.
Khi lớn lên, ông bà nội tôi cũng đã có đưa cha tôi đi học ở trường Câm Điếc Lái Thiêu.
Rồi sau biến cố năm 1975, nhà trường tạm thời đóng cửa, nên cha tôi phải trở về quê, để sống với gia đình.
Tình cờ, cha tôi gặp mẹ tôi, và hai người đã nên duyên với nhau.
Gia đình tôi có ba anh em: một trai và hai gái.
Điều lạ lùng, là cả ba anh em chúng tôi, không có ai đã mắc phải cái bệnh giống như cha tôi.
Khi suy nghĩ về cuộc đời của cha tôi, tôi rút ra được bài học thật quý giá này:
Là mặc dù cha tôi không nói được, không nghe được, nhưng người đã dạy dỗ anh em chúng tôi nhiều điều rất thâm thúy, và cũng rất hữu ích. Những lời chỉ dạy này, đã trở thành kim chỉ nam, hướng dẫn cuộc đời làm người của anh em chúng tôi.
Tuy cha tôi bị bệnh, nhưng tính tình của cha tôi lúc nào cũng rất bình tĩnh, tâm hồn lúc nào cũng bình an. Cha tôi sống rất hiền lành, và sống rất hoà hợp với mọi người.
Ngôn ngữ của cha tôi là những cử điệu của hai bàn tay. Nhờ có học ở trường câm điếc, nên bây giờ cha tôi cũng biết viết chữ đôi chút. Tuy chữ viết không đẹp lắm, nhưng cũng dễ đọc.
Khi muốn chuyển đạt tư tưởng với ai, thì cha tôi thường viết vào một tấm giấy trắng, để chia sẻ những nỗi lòng thầm kín của mình.
Còn khi muốn đi xưng tội, thì cha tôi cũng viết vào một tờ giấy, rồi trao cho cha giải tội.
Nhìn cách sống và cách ứng xử của cha tôi, thì tôi hiểu được rằng:
Cha tôi đã vui lòng chấp nhận mọi giới hạn, mà Thiên Chúa đã trao ban cho.
Cha tôi bị bệnh, nhưng bù lại, Thiên Chúa lại ban cho cha tôi có được một sức khoẻ khá tốt.
Cha tôi làm việc chân tay rất giỏi. Những việc nặng nhọc trong gia đình, hầu như cha tôi đều đảm nhận làm hết.
Có những ngày cha tôi làm ruộng ở ngoài đồng. Có những ngày cha tôi chài lưới bắt tôm bắt cá ở dưới sông.
Ngoài những công việc của gia đình, cha tôi còn tham gia những công tác của Xứ Đạo.
Mỗi lần có dịp gặp cha sở, là hầu như lúc nào tôi cũng được cha sở ban cho những lời khen:
“Ba con rất tốt, rất đạo đức, rất nhiệt tình, và có tinh thần trách nhiệm rất cao”.
Khi nghe những lời nhận xét đó, lòng tôi cảm thấy ấm áp vô chừng và thầm hãnh diện về người cha của mình.
Khi lớn lên, tôi phải đi học xa. Mỗi lần về thăm nhà, cha tôi rất vui. Cha tôi đến bên cạnh và ra dấu hiệu bằng tay, để hỏi tôi xem, tôi được nghỉ học bao nhiêu ngày.
Đến lúc từ giã ra đi, cha tôi luôn ra dấu, bảo má tôi lấy tiền cho tôi.
Lần nào, cha tôi cũng làm như thế.
Có khi, hai cha con ngồi bên nhau rất lâu giờ, mà chỉ biết nhìn nhau, chứ không biết nói gì, chứ không biết tâm sự như thế nào, vì cha tôi chỉ có thể hiểu được những chuyện đơn giản và thực tế.
Khi biết tôi muốn đi tu, cha tôi rất ủng hộ.
Ngày tôi được thụ phong linh mục, cha tôi rất vui mừng và cảm thấy hạnh phúc tràn trề.
Sau những năm tháng bình an. Bất ngờ sóng gió lại ập vào gia đình tôi:
Má tôi bị bệnh nặng. Bác sĩ bảo phải vô hoá chất để điều trị, thì mới hy vọng kéo dài sức khoẻ.
Nhưng mỗi lần vô hoá chất, thì phải nói là một cực hình đối với má tôi. Má tôi không ăn được, không ngủ được, và đã bị rụng hết tóc. Hoá chất, làm cho thân xác của má tôi phải đau đớn hao mòn rất nhiều.
Có lần vì quá đuối sức, cho nên các em tôi đã phải vội đi mời cha sở đến xức dầu và ban những bí tích sau cùng.
Nghe tin đó, tôi vội vàng về thăm.
Về đến nhà, tôi thấy cha tôi rất buồn và rất lo lắng.
Cha tôi ra dấu bảo tôi:
“Đừng đưa má con đi bệnh viện nữa, bởi vì do đi bệnh viện, mà má con mới mệt mỏi và rụng tóc như thế đó”.
Tự nhiên, lòng tôi cảm thấy đau nhói, nước mắt cứ tuôn rơi. Tôi liền vội đi nơi khác, để cố nén những cảm xúc của mình.
Khi đó tôi tự hỏi: Tôi phải làm gì, phải ra dấu như thế nào, để cho cha tôi hiểu được bệnh tình của má tôi? Chắc là cha tôi không thể nào hiểu được.
Lúc đó, tôi thấy thương má và thương ba tôi vô chừng.
Sau một thời gian điều trị, Chúa đã thương cho má tôi được giảm bệnh. Gia đình tôi rất vui.
Nhưng chưa được bao lâu, thì một cơn sóng gió khác lại ập vào gia đình tôi:
Em gái tôi lại phát bệnh trầm trọng. Gia đình đưa em đi điều trị ở nhiều nơi, tốn khá nhiều tiền, nhưng sức khoẻ của em mỗi ngày một yếu dần.
Rồi một ngày nọ: “Lá vàng còn ở trên cây. Mà lá xanh thì đã rơi rụng”.
Em tôi đã ra đi, lúc hãy còn khá trẻ, chỉ mới 27 tuổi thôi.
Em tôi đã để lại cho chồng hai đứa con thơ còn nhỏ dại.
Khi đó gia đình tôi rất buồn, đặc biệt tôi thấy cha tôi khóc và khóc rất nhiều. Khóc như chưa bao giờ có dịp để khóc.
Cha tôi rất đau khổ, vì mất đi đứa con gái thân yêu.
Hiện giờ cha tôi thương các cháu, như chính mẹ của chúng nó.
Thỉnh thoảng, cha tôi lại chịu khó đạp xe hàng chục cây số, lên tận nhà hai cháu, để rước chúng về nhà chơi, cho vui cửa vui nhà.
Cha tôi là như thế đó!
Người không nói được, cũng không nghe được, nhưng tâm hồn thì lại dạt dào tình cảm, đầy ắp tình người.
Cha tôi không nói với tôi bằng lời, nhưng đã nói rất nhiều bằng ánh mắt, bằng nụ cười, bằng con tim và bằng những hy sinh trong cuộc sống.
Cha tôi bị bệnh phần xác, nhưng tâm hồn thì lại rất khoẻ mạnh.
Cha tôi đã dành cả cuộc đời lao động, hy sinh tận tụy, vì anh em chúng tôi.
Lạy Chúa, con xin cám ơn Chúa, vì đã ban cho chúng con có được một người cha như thế.
Xin thương ban cho cha mẹ của chúng con, được nhiều sức khoẻ, được nhiều niềm vui, và được bình an trong mọi giây phút của cuộc sống. Amen.