Chuyện minh họa Tin Mừng Chúa Nhật Bài 19 - TN 19-B:
Chuyện linh mục vào Thiên Đàng
------------------------------------
Bạn thân mến,
Có một câu chuyện tưởng tượng, tuy là tưởng tượng, nhưng lại rất có chất lượng để giúp chúng ta suy tư:
*****
Có một linh mục nọ mới qua đời, được Thiên thần bản mệnh dẫn dưa đến trình diện với thánh Phêrô ở cổng Thiên đàng, để làm một cuộc thẩm tra, trước khi có phán quyết cuối cùng. Thánh Phêrô hỏi:
- Ở dưới thế, Ngài là linh mục, thì Ngài đã làm được những gì?
Vị linh mục nhanh nhẹn trả lời:
- Dạ, thưa thánh Phêrô, khi còn ở dưới thế, con đã xây dựng được một ngôi thánh đường.
Thánh nhân lấy viết ghi trên giấy: Một điểm.
- Ngài còn làm được điều gì nữa?
- Dạ thưa, con còn xây được một trường học.
Thánh Phêrô ghi tiếp: Một điểm.
- Hãy nói tiếp đi, Ngài còn làm được điều gì nữa ?
Vị linh mục bắt đầu suy nghĩ, rồi trả lời:
- Dạ, con đã làm được nhiều công tác từ thiện xã hội.
Thánh Phêrô ghi thêm: một điểm.
- Còn gì nữa? Thánh Phêrô giục giã hỏi tiếp.
Tới lúc này, vị linh mục bắt đầu cảm thấy lo lắng thật sự mới hỏi thánh Phêrô:
- Dạ thưa thánh Phêrô, có bao nhiêu điểm thì mới được vào Thiên Đàng?
Thánh Phêrô khẳng khái trả lời một cách dứt khoát: một ngàn điểm.
Nghe nói thế, vị linh mục bỗng đâm ra hoảng sợ thật sự. Bởi ông thầm nghĩ: "Thế là mình chết chắc rồi, làm sao mình có được tới chừng ấy điểm được? Nếu có moi hết trí óc, mà kể ra hết tất cả những việc mình đã làm ở dưới thế, e rằng chẳng thể nào đạt tới chuẩn đó đâu...
Trong nỗi hoảng sợ hiện rõ trên gương măt, đầy vẻ tuyệt vọng, không còn tự tin được nữa. Vị linh mục cảm thấy lúng túng, đôi môi run run, miệng ấp a ấp úng, nói không nên lời, thì thánh Phêrô lên tiếng thúc giục:
- Thì ở dưới thế, Ngài còn làm được những điều gì nữa, cứ kể ra cho hết đi! Nếu chỉ có thế, thì cuộc thẩm tra hôm nay sẽ kết thúc tại đây.
Quá hốt hoảng, vị linh mục bèn hạ giọng. Với một giọng nói khiêm tốn, đầy sợ hãi, vị linh mục nói:
- Kính thưa thánh Phêrô, NHỜ ƠN CHÚA, trong những ngày còn ở dưới thế, con cũng chỉ làm được có đôi ba việc nhỏ nhoi đó thôi.
Nghe vậy, thánh Phêrô lấy viết ghi ngay: một ngàn điểm. Và thánh Phêrô tuyên bố:
- Ngài được một ngàn, lẻ ba điểm. Ngài đã dư được ba điểm. Mời Ngài bước vào Thiên Đàng!
*****
Vị linh mục trên, chỉ được Thánh Phêrô cho vào hưởng vinh quang Thiên Đàng, khi Ngài khiêm tốn nhận ra rằng: tất cả những việc ngài đã làm ở dưới thế, chỉ là do ơn Chúa mà thôi.
Sự nhận ra sự nghèo nàn của mình và cậy trông vào tình thương của Chúa, đó là cách dễ dàng nhất để đạt được hạnh phúc Thiên Đàng.
*****
Trong Bài Phúc Âm hôm nay, Chúa Giêsu đã tuyên với những người Do Thái:
“Chẳng ai đến được với tôi, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai tôi, đã không lôi kéo người ấy, và tôi sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết” (Goan 6,44)
Còn thánh Phaolô tronh thư thứ I gởi cho giáo dân thành Côrintô, đã viết như sau:
“Anh em có gì, mà anh em đã không nhận lãnh? Nếu đã nhận lãnh, tại sao anh em lại vênh vang, như thể là đã không nhận lãnh?” (I Cor 4:7).
Bởi vậy, thánh Phaolô kêu gọi chúng ta hãy tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh:
“Trong mọi hoàn cảnh và trong mọi sự, anh em hãy nhân danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, mà cảm tạ Thiên Chúa Cha” (Ep 5:20).
Vậy, trong tất cả mọi sự, chúng ta hãy bày tỏ lòng biết ơn đối với Thiên Chúa. Bởi biết ơn Thiên Chúa, là món quà làm đẹp lòng Thiên Chúa nhất, và cũng là cách lôi kéo được những ân huệ khác nữa từ Thiên Chúa đến với chúng ta.
*****
Nếu tất cả mọi sự đều nhờ ơn Thiên Chúa, thì chúng ta càng phải sống trong tâm tình biết ơn Ngài.
Chúa Giêsu là mẫu gương tuyệt vời của lòng biết ơn. Cuộc đời của Ngài là bài trường ca tạ ơn dâng lên Thiên Chúa Cha:
- Ngài tạ ơn trước khi cho Lagiarô sống lại. - Ngài tạ ơn Chúa Cha khi lập Bí Tích Thánh Thể. - Ngài tạ ơn Chúa Cha trước khi làm một phép lạ. - Ngài tạ ơn Chúa Cha mỗi khi cầu nguyện; - mỗi khi chiều buông, Ngài tìm chỗ thanh vắng để tâm sự, chuyện trò thân mật với Chúa Cha, như một người con thảo hiếu.
*****
Hầu hết trong thơ của Thánh Phaolô, Ngài cũng đã khuyên các tín hữu hãy có lòng biết ơn Chúa. Chính Thánh Phaolô cũng đã luôn tạ ơn Chúa: “Tôi hằng cảm tạ Chúa của tôi vì anh em, về ân huệ Ngài ban cho anh em nơi Đức Giêsu Kitô” (1 Cor 1:4).
Thiên Chúa luôn luôn thi ân cho chúng ta. Ngài thi ân cho mọi người, không trừ một ai. Ngài đổ mưa hồng ân xuống trên kẻ lành và người dữ.
Ngài ban ơn, nhưng khả năng lãnh nhận được ơn hay không, là còn tùy thuộc vào tấm lòng biết ơn mỗi người chúng ta.
Một khi đã coi thường ơn Chúa
thì làm sao chúng ta có khả năng lãnh nhận được ơn nào khác nữa.
Một trong những đức tính quan trọng nhất của con người đó là lòng biết ơn. Một người có nhân cách là người luôn thể hiện lòng biết ơn.
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta đã lãnh nhận biết bao ơn của biết bao người sống bên cạnh chúng ta. Từ ơn sinh thành, ơn dưỡng dục, ơn giúp chúng ta thành người, ơn giúp chúng ta làm con Chúa. Mà vì chúng ta đã lãnh nhận ngững ơn này, quá nhiều, và quá dễ dàng nữa, nên chúng ta coi là chuyện thường, nên chúng ta không biết trân trọng, nên chúng ta không biết cám ơn ai. Đúng là ta đã trờ thành con người vô ơn, từ lúc nào, mà nào có hay có biết gì đâu.
*****
Có thể nói, cuộc đời của con người chúng ta là những chuỗi ngày sống trong ân huệ của Thiên Chúa và của biết bao người.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết ý thức tính vô ơn của con, để con biết lo tìm cách để chỉnh sửa, và lo tìm cách để đáp trả lại phần nào.
Xin Chúa tha thứ cho con về những tội này. Xin giúp con thực hiện lòng biết ơn, như Chúa Giêsu đã dạy và đã làm gương cho con. Amen. ------------------