NGƯỜI MẸ QUẢ CẢM (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 179) -------------------------------------
Báo “Người Quan Sát Rôma”, là một cơ quan ngôn luận bán chính thức của Tòa Thánh Vatican, trong một số ra hồi tháng 2 năm 1999, có ghi lại một tấm gương quả cảm và kiên quyết của một người phụ nữ Ý, rất đáng chúng ta khâm phục:
Ở sườn núi Chilentô, thuộc miền Nam nước Ý, có một người phụ nữ tên là Catharina Marado, ngày ngày 2 buổi, cõng đứa con trai khuyết tật của mình là Angelo, leo lên một dốc núi cao, thật vất vả, để đem con đến trường học. Đây là một ngôi trường làng nhỏ bé:
Dù mưa, dù gió, dù thời tiết khí hậu thế nào, cô bất chấp, cô vẫn cứ kiên trì với bổn phận này.
Đây là một bổn phận thật vất vả, hầu như quá sức đối với một phụ nữ như cô.
Bởi cỏng một cậu con trai 15 tuổi khuyết tật, đi xuyên qua những con đường cong queo, ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, của miền núi, và phải leo lên một cái dốc có khoảng 200 bậc cấp, để có thể đến trường học, quả thật là một chuyện không dễ dàng chút nào.
Đã có những lúc, vì quá mệt mỏi, cô ta đã hầu như muốn ngã quỵ. Nhưng cô quyết cố tiếp tục bổn phận này, một bổn nphận do cô tự ý, tự nguyện đặt ra cho mình, vì cô coi đây là lẽ sống của đời cô.
Không những Angelo bị tê liệt, mà lại còn bị mất cả khả năng nói, và trí hiểu của bé cũng rất là giới hạn, so với một người bình thường.
Cô chấp nhận chịu mọi gian lao cực khổ, bởi cô nghĩ: Nếu con cô, mà bị bỏ rơi bên lề xã hội, thì đây quả là một nỗi khổ vô chừng, và sẽ là một nỗi bất hạnh lớn nhất đối với con cô.
Do đó, bằng mọi giá, cô chấp nhận đưa lưng làm xe chuyên chở, để ngày ngày chuyển tải con trai đến trường, con trai mà cô quen gọi một cách trìu mến, là thiên thần của cô.
Cô Catharina đã từng nói: Mỗi lần nhìn thấy Angelo mỉm cười, là tôi quên hết mọi vất vả nhọc nhằn. Niềm vui của Angelo, cũng chính là niềm vui của tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô chừng.
Lòng can đảm của người mẹ trẻ này, đã dám chấp nhận mọi gian lao đau khổ, chắc chắn là do tình yêu của một người mẹ, muốn dành trọn vẹn cho con mình. Nhất là khi thấy đứa con mình bị khuyết tật, thì cô lại càng muốn yêu thương nhiều hơn, càng muốn chăm sóc nhiều hơn những đứa con khác. Chính tình cái yêu này đã là sức mạnh giúp cô vượt qua tất cả mọi khó khăn, từ trong gia đình, cũng như ngoài xã hội.
* * *
Bạn thân mến.
Những hy sinh vất vả của Catharina Marado dành cho con mình, đã cho chúng ta thấy hình ảnh của một người mẹ thật phi thường, thật cao cả, thật cảm động.
Nhưng những hình ảnh cao cả phi thường tương tự như thế, chắc chắn là không thiếu ở Việt Nam chúng ta, mà có thể nói là có rất nhiều nữa.
Mà xét cho cùng, là ở đâu và ở bất cứ thời nào, cũng đều có những tấm gương can đảm và hy sinh phi thường của các bà mẹ dành cho con của mình.
Nói đến những tấm gương can đảm và hy sinh phi thường của các bà mẹ dành cho con mình, chúng ta không thể không nhắc đến Đức Mẹ Maria.
Hình ảnh của một người mẹ, ngày ngày cỏng con trên lưng, bước lên gần 200 bậc thang, để đưa con đến trường, nằm trên sườn núi, làm cho chúng hình dung Đức Mẹ Maria, ngày ngày cũng đã từng bước, dõi theo từng dấu chân của Chúa Giêsu con mẹ, trên những nẻo đường truyền giáo, suốt 3 năm đi giảng đạo, khắp đất nước Do thái.
Mà nhất là Đức Mẹ đã bước đi từng bước, theo chân Chúa Giêsu, khi Chúa vác thập giá lên núi sọ để chịu án tử hình.
Nhìn những nỗi khổ đau của Chúa Giêsu con mẹ, nhất là cảnh hấp hối trên núi sọ, đã làm cho lòng Mẹ Maria ra tan nát, và Mẹ cũng bị hấp hối từng cơn, không khác gì Chúa Giêsu.
Rõ ràng, tình mẫu tử, luôn là một hy sinh tuyệt vời, rất là cao cả, rất là quảng đại, không gì có thể sánh ví được, hay là có thể diễn tả hết được.
Dưới chân thập giá của Chúa Giêsu, và trong cơn hấp hối của Mẹ Maria, Chúa Giêsu đã trao nhân loại, đã trao mỗi người chúng ta cho Đức Mẹ:
“Này là con mẹ”.
Chính Thánh Gioan đã đại diện cho tất cả chúng ta.
Chính khi Mẹ Maria, bị những lưỡi đòng đâm thâu xuyên trái tim, vì tội lỗi của chúng ta, mà chúng ta đã cảm nghiệm được phần nào tình Mẫu tử cao cả của Mẹ dành cho chúng ta.
Chúng ta hãy năng chạy đến với Đức Mẹ, hãy năng kêu cầu van xin với Đức Mẹ, để Mẹ cũng nâng đỡ, để Mẹ cũng an ủi, để Mẹ cũng che chở và để Mẹ dẫn đắt chúng ta, trong cuộc sống trần gian tạm bợ, đầy gian lao thử thách này.
Có Mẹ đi với chúng ta, cuộc đời của chúng ta sẽ không sợ cô đơn. Có Mẹ đi với chúng ta, chúng ta sẽ không sợ lạc hướng, để thẳng tiến về quê trời.
Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ hãy luôn là mẹ của chúng con. Xin hãy ở bên chúng con, hôm nay và mãi mãi. Amen.