TÌNH YÊU RẤT KHÓ HIỂU - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 181

Thứ năm - 20/01/2022 04:33
TÌNH YÊU RẤT KHÓ HIỂU - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 181
TÌNH YÊU RẤT KHÓ HIỂU - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 181
TÌNH YÊU RẤT KHÓ HIỂU

 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 181)
-------------------------------------
Nhân Ngày Lễ Các Bà Mẹ (Mother’s Day ) diễn ra hàng năm tại Mỹ vào ngày Chúa Nhật thứ 2 của tháng 5, tờ báo National Enquirer đã tổ chức một cuộc bình bầu, để chọn ra một người mẹ vĩ đại nhất của nước Mỹ trong năm.

Trong số gần 3.000 người được Ban giám khảo đem ra để bầu chọn, thì bà Flo Howell, 65 tuổi, cư ngụ tại California, là người đã đạt được giải nhất.

Cách đây 36 năm, bà Flo sinh ra được một đứa con trai. Bà đặt tên cho trẻ là John.

Bất hạnh thay, John bị bệnh bại não, một chứng bịnh nan y rất đau đớn, vì phải chịu những cơn co giật thường xuyên, bất kể ngày đêm.

Đây là môt nỗi bất hạnh, đã làm cho bà buồn khổ vô chừng, bởi đây là một đứa con duy nhất của bà.

Nhưng có một nỗi buồn còn lớn hơn nữa, đã làm cho bà đau khổ khôn thể tả, đó là người chồng của bà đã quyết định ly dị với bà. Bởi ông không chịu nổi cái cảnh gia đình, có một đứa con mắc chứng bệnh nan y thê thảm như vậy.

Mà đây, chính là đứa con của ông. Đứa con, do chính 2 vợ chồng ông tạo nên. Thế mà chính ông lại vô tâm, không muốn gánh chịu trách nhiệm làm cha của mình.

Đã thế, ông lại tuyên bố, là sẽ không trợ cấp gì cho hai mẹ con bà, bởi bà đã không chịu hủy bỏ đứa con bệnh tật này theo như ông yêu cầu.

Thế nhưng, bà Flo, vẫn kiên quyết, vẫn giữ lập trường, vẫn quyết định giữ đứa con trai của mình lại, vì nó là con của bà.

Bởi bà nghĩ: Dầu nó, có xấu xí tàn tật đến cỡ nào, thì nó vẫn là con của bà. Bà quyết tâm giữ nó lại, để yêu thương, để chăm sóc, chứ không nhẫn tâm giết nó đi.

Bà muốn giữ nó lại tại nhà, chứ không chịu gửi nó vào các cơ sở từ thiện xã hội cho rãnh tay, như  nhiều bạn bè, và như nhiều người thân đã khuyên.

Bởi bà nghĩ: Con của bà đã quá đau đớn vì bệnh tật, đã quá khốn khổ vì chứng bệnh nan y luôn hành hạ thân xác, lại phải chịu khốn khổ thêm vì mất cha, vì mất mẹ, vì mất tình thương, thì đây, quả là một nỗi khổ vô chừng cho con bà, và đây, sẽ là nỗi bất hạnh lớn nhất đối với con bà. Do đó, bằng mọi giá, bà chấp nhận khổ, hơn là để con của bà phải khổ. Bà chấp nhận khổ, miễn sao con của bà vui, là bà đã mãn nguyện lắm rồi.

Và ngày hôm nay nay thì John, anh chàng trai mắc bệnh bại não đó, đã thành danh, đã có địa vị trong xã hội. Anh muốn viết về người mẹ của anh, là bà Flo Howell, để tỏ lòng biết ơn mẹ, và cũng muốn gởi đến tòa báo, để dự thi ngày Hiền Mẫu 1996.

Sau đây là trích đoạn bài viết của anh:

“Mẹ tôi đã hy sinh cả một cuộc đời cho tôi, mà không bao giờ xa rời tôi. Bà luôn giữ cho tôi được sạch sẽ, tắm rửa, cạo râu, mặc quần áo cho tôi, và tìm mua cho tôi những món đồ chơi, những vật dụng thật dễ thương...

Mẹ tôi thường nói với tôi rằng:

“Con chính là món quà Tình Yêu, mà Thiên Chúa đã trao ban cho mẹ, mẹ sung sướng vô chừng”.

Tôi biết, đó là những lời lẽ, mà mẹ tôi thường dùng,  để khích lệ tôi, để an ủi tôi, để tạo cho tôi một niềm tin, để tạo cho tôi sự lạc quan, mà vui sống, mà phấn đấu để thành người hữu dụng”.

Nhưng, tôi cũng biết, đôi khi ở trong phòng riêng của mẹ, mẹ tôi đã khóc, và khóc rất nhiều. Khóc vì cảnh cô đơn tẻ lạnh, khóc vì buồn bã chán chường, khóc vì mệt mỏi kiệt sức, khóc vì có quá nhiều khó khăn phải đương đầu, phải đối phó trong cuộc sống, nào là kinh tế tài chánh vật chất quá giới hạn, nào là dư luận xã hội dèm pha chê bai, nào là những người thân trong gia đình  phê phán, kết án, không thương tiếc, bởi người ta đã bảo mà bà không chịu nghe, đã bao nhiêu người khuyên mà bà không chịu theo.

Nói thật, không ai dám chấp nhận cái quyết định thật can đảm của mẹ tôi. Do đó, mọi người, ai cũng xa tránh,  không ai thông cảm, không ai chia sẻ cho cái nỗi khổ của mẹ tôi.

Cũng từ  đó, mẹ tôi càng cô đơn hơn, càng  không có ai đứng ra tiếp sức hay nâng đỡ mẹ tôi trong  cái gánh nặng nề này, một cái gánh quá nặng đối với một phụ nữ như mẹ tôi, một người phụ nữ  ốm o gầy còm, thường xuyên bệnh hoạn.

Đã thế,  những cơn co giật rất đau đớn do cơn bệnh của tôi gây nên, đã thường xuyên làm cho mẹ tôi mất ăn, mất ngủ. Nên thân xác của mẹ tôi trông đã thê thảm, lại càng thê thảm hơn .

Vậy mà, mỗi khi bước ra khỏi phòng riêng của mẹ, là mẹ tôi  mỉm cười thật tươi với tôi. Mẹ tôi quả là người mẹ tốt nhất, là người mẹ cao cả vĩ đại nhất trong các bà mẹ.

Hôm nay, nhân Ngày Lễ Của Các Bà Mẹ, tôi  viết những dòng chữ này rất thật về mẹ tôi, như một món quà đặc biệt tôi tặng riêng cho mẹ tôi, và tôi xin gởi đến Ban giám khảo, nếu được ban giám khảo bầu chọn mẹ tôi... thì đây quả hạnh phúc vô cùng, và là nguồn an ủi vô chừng cho tôi, vì tôi đã có dịp đền đáp phần nào công ơn, mà mẹ tôi đã một đời hy sinh cho tôi, chỉ vì yêu thương tôi.

Và tôi cũng muốn nhân cơ hội này, xin mọi người hãy tôn vinh các bà mẹ vĩ đại cao cả như thế, những người mẹ đã từng chịu đựng bao vất vã, bao khổ đau, bao cực nhọc, bao tuổi nhục, chỉ vì thương con. Và những chịu đựng này, có khi rất âm thầm, và có rất ít người quan tâm biết đến.”

*****

Bạn có biết không: Khi đọc xong bài viết này, tất cả các thành viên trong Ban giám khảo, đều đã không ngăn được những xúc động. Họ đã nhất trí bầu chọn bà Flo Howell, là “người mẹ vĩ đại nhất nước Mỹ năm 1996”.

Tình Yêu rõ ràng, là một cái gì không thể hiểu được, nó đã vượt quá lý trí của con người.

Lạy Chúa, Chúa đã yêu thương con với một tình yêu, mà con cũng không thể nào hiểu nổi:

Chúa đã yêu con khi con hãy còn trong trứng nước, hãy còn là bào thai trong bụng mẹ.

Chúa lại chấp nhận chết, để đền tội thay cho con. Chúa lại chọn một cái chết thật đau thương, nhục nhã, chết treo trên thập giá, vì yêu thương con, chết như một tên tội phạm.

Chúa đã chết thay cho con, khi con hãy còn là tội nhân. Nghĩa là con còn đang sống trong tình trạng thù nghịch với Chúa.

Đang khi đó con chẳng là gì, con chẳng có gì, con chẳng có công trạng gì đáng để chúa quan tâm, đáng để Chúa yêu thương.

Xin Chúa hãy mở mắt con ra, để cho con thấy, để cho con luôn biết tạ ơn Chúa.

Nhất là xin dạy cho con: Ngày hôm nay, con biết phải làm gì, để có thể đền đáp lại phần nào tình yêu thương vô bờ bến, mà Chúa đã dành cho con. Amen.

-------------------

Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=psgLdb4s2I0&t=3s  

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây