NGÀY PHÁN XÉT - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 148

Thứ tư - 05/01/2022 09:46
NGÀY PHÁN XÉT - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 148
NGÀY PHÁN XÉT - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 148
NGÀY PHÁN XÉT
 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 148)
-------------------------------------

Có một tác giả, khi đọc đoạn Phúc Âm nói về ngày phán xét (Mt 25,31-41), đã có những cảm hứng, đã tưởng tượng viết ra một câu chuyện sau đây.

Tuy là một câu chuyện tưởng tượng, nhưng cũng có cơ sở để chúng ta suy nghĩ. Nội dung của câu chuyện như sau.

Trong ngày phán xét chung, khi mà con người và vũ trụ trời đất, đã tới ngày tận cùng, thì Thiên Chúa sẽ xuất hiện một cách uy nghi, như một vị thẩm phán, trước mặt toàn thể nhân loại, để phán xét kẻ sống và kẻ chết, căn cứ theo những việc lành dữ họ đã làm, khi còn sống ở trần gian, để thưởng công họ, hoặc để luận tội họ.

Bấy giờ, Chúa sẽ phân chia nhân loại ra làm hai, tượng trưng bằng chiên và dê:

- Chiên thì người cho đứng bên phải, gồm toàn những người hiền từ, lành thánh, những người đạo đức, những người, mà mỗi ngày trong cuộc sống, họ đã biết cố gắng hết sức để sống lương thiện, để làm thật nhiều việc lành phúc đức, những việc từ thiện bác ái, biết quan tâm giúp đỡ kẻ này người nọ, và tất nhiên, là biết cố gắng tìm thời gian, để lo việc thờ phượng Chúa sáng tối, ở nhà thờ, cũng như ở gia đình, và nhất là không bao giờ dám làm buồn lòng Chúa, hay buồn lòng bất cứ ai, dù việc lớn hay việc nhỏ.

*****

- Còn Dê thì người cho đứng bên trái, gồm toàn những người dữ, những người xấu, những người chuyên là điều ác.

Họ là những người biếng nhác trong việc thờ phượng Chúa. Họ  không mấy quan tâm đến những việc đạo đức. Họ lười biếng trong việc xưng tội rước lễ. Họ không mấy khi quan tâm đến các việc từ thiện bác ái. Họ không mấy khi làm phúc đức bố thí. Họ là những người vô tâm. Họ đã không biết giúp đỡ ai đã đành, mà còn chuyện gia đình, chuyện vợ chuyện chồng, chuyện con cái, họ cũng vô tâm. Họ sống dững dưng, như những người không có trách nhiệm gì. Lúc nào họ cũng bị chi phối bởi những công việc làm ăn, lo vui chơi với bạn bè, lo tìm những thú vui riêng tư một cách ích kỷ. Họ chỉ thích bài bạc. Họ chỉ thích chè chén say sưa. Họ chỉ thích theo duổi những thú vui bất chính…

Nói chung, họ là những người không biết dùng thời gian, không biết dùng tài năng, không biết dùng công sức, không biết dùng tiền bạc của cải, để đầu tư cho phần rỗi dời đời của mình.

Khi phân chia Chiên và Dê xong, Chúa Giêsu mới rảo mắt chung quanh nhìn mọi người. Và cuộc phán xét bắt đầu:

Trước hết, ánh mắt của Chúa dừng lại ở một cô con gái, tuổi khoảng 30. Thấy ánh mắt của Chúa nhìn mình, bỗng cô hốt hoảng, tay chân run rẩy, mặt mày xanh mét.

Chúa lên tiếng: Này cô kia, mau lên đây.

Cô ta, giọng run run trả lời:

Lạy Chúa, cuộc sống của con bình thường như mọi người thôi. Con đâu có làm gì ác. Con không có làm điều gì xấu đâu !!

Chúa tỏ vẻ khó chịu: Ta đã bảo lên, thì cứ lên đi. Con là vợ phải không?

- Dạ dạ, con là vợ, con hiền lắm ạ! Con ngoan lắm ạ! Con giỏi việc nhà lắm! Con giỏi việc đi chợ và bếp núc. Con lo cho con cái chu đáo lắm ạ !

Chúa lên tiếng: Sao con nói nhiều quá ? Con làm mẹ phải không?

- Dạ con có 3 đứa con. Con thương chúng nó lắm. Con lo cho chúng nó đầy đủ lắm.

+ Đã bảo lên thì cứ lên đi, sao con nói nhiều quá vậy ! Con cứ lên đây, Cha sẽ thưởng cho con, vì con đã là vợ, vì con đã là mẹ.

Nghe Chúa nói thưởng, cô ta sung sướng, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân chạy tới Chúa Giêsu.

Ngay lúc đó, Chúa Giêsu biến hình thành người chồng, chồng của cô ta.

Đang khi cô ta còn đang ngở ngàng sửng sốt, chưa hiểu gì, thì Chúa Giêsu, với hình dáng người chồng của cô ta, lên tiếng nói:

- Em ơi, lúc anh mới cưới em về, em đã từng nói với anh: Anh  đẹp trai lắm, anh thông thái lắm, anh khỏe mạnh cường tráng lắm, em rất hãnh diện về anh. Khi đi dạo phố bên cạnh anh, trông anh giống như cây tùng, cây bách, em rất an tâm, em sự rất hãnh diện với bè bạn. Anh đúng là chỗ dựa cho cuộc đời em. Anh chính là cây cao bóng cả, để cho đôi cánh chim yếu ớt của em núp bóng nương thân.

Nhưng mà này em, bây giờ em nghĩ lại xem, những lời nói đó của em cũng thường thôi, những lời nói đó qúa dễ, cô gái nào cũng nói được như vậy, nên em đâu có gì đặc biệt, để anh thưởng cho người vợ của anh?

Rồi khi anh có công ăn việc làm, có đồng ra đồng vào, nên những chi tiêu trong gia đình cũng tương đối thoải mái, gia đình ta không đến nỗi thiếu thốn, thì lúc đó em đã nói với anh: Em hạnh phúc quá, em may mắn quá, em có được người chồng biết thương vợ thương con, biết lo lắng cho gia đình thật chu đáo.

Nhưng mà này em, bây giờ em nghĩ lại xem, những lời nói đó của em cũng thường thôi, những lời nói  đó quá dễ, cô con gái nào cũng nói được như vậy, nên em đâu có gì đặc biệt, để cho anh thưởng cho người vợ của anh phải không?

Rồi khi anh thất nghiệp. Anh không tìm được việc làm. Tất nhiên, không phải là do lỗi của anh, không phải do anh lười biếng, mà là do những biến động của xã hội, của chính trị, của kinh tế thị trường. Thế là cuộc sống của gia đình ta bị chao đảo.

Lúc đó, em vẫn bình tĩnh, vẫn can đảm nói với anh: Anh ơi, anh đừng lo. Anh không phải là người chồng vô dụng đâu. Anh cứ tiếp tục đi tìm việc làm đi. Mọi chuyện ở nhà đã có em lo. Chuyện con cái thì đã có em đây. Chúng ta sẽ giảm bớt đi những chi tiêu lại. Chúng ta cố gắng sống tiết kiệm hơn. Cùng lắm, chúng ta bán một vài thứ không cần thiết, để giải quyết cho lúc khốn khó này. Sau này, khi có tiền, chúng ta sẽ mua sắm lại. Anh cứ an tâm mà đi tìm việc làm đi.

Những lời nói đó của em, có giá trị động viên anh biết chừng nào. Nó giúp tăng thêm nghị lực cho anh biết chừng nào. Nó giúp cho anh tiếp tục sống, và sống một cách lạc quan. Đâu phải cô con gái nào cũng nói được những câu như vậy. Đâu phải người vợ nào cũng nói được những lời lẽ như vậy. Anh đã ghi nhận, và giờ đây anh sẽ thưởng cho em, thưởng cho người vợ thật yêu quí, thưởng cho người vợ thật tuyệt vời của anh.

Rồi một hôm, anh gặp một tai nạn lao động: Anh mất một chân, anh mất một tay, anh mất một con mắt, nhưng em vẫn bình tĩnh và can đảm nói với anh: Anh ơi, chân anh mất, còn có chân em, hãy để cho em dìu anh đi. Tay anh mất, còn có tay em, hãy để cho em lấy khăn lau mặt anh, hãy để em lấy nước cho anh uống. Con mắt anh hư, còn có con mắt của em đây, em sẽ giúp anh. Anh đừng lo, anh không phải là một con người thừa thải đâu. Anh vẫn là lẽ sống cho em. Anh vẫn là niềm vui cho em. Anh vẫn là chỗ dựa tinh thần cho em và cho con cái. Gia đình ta sẽ không có gì hay đổi. Gia đình ta sẽ tiếp tục đứng vững như xưa. Gia đình ta vẫn hạnh phúc.

Những lời nói đó của em, có giá trị động viên anh biết chừng nào. Nó giúp tăng thêm nghị lực cho anh biết chừng nào. Nó giúp anh tiếp tục sống, và sống một cách lạc quan. Đâu phải cô con gái nào cũng nói được những lời như vậy. Đâu phải người vợ nào cũng nói được những lời lẽ như vậy. Anh đã ghi nhận, và giờ đây anh sẽ thưởng cho em, thưởng cho người vợ thật yêu quí, thưởng cho người vợ thật tuyệt vời của anh.

Rồi những lúc anh lâm bệnh nặng, khi tuổi đã già như một người khách không mời mà cứ tới. Lúc đó, mắt anh mù loà, tay chân anh rung rẩy, đụng tới cái gì là hư cái đó, là ngã, là đổ, là bể... Em đã không hề trách mắng anh. Em đã không hề la lối nặng nhẹ anh. Em đã không hề chưởi xiên chưởi xéo anh. Em vẫn tiếp tục bình tỉnh và can đảm dùng những lời lẽ, những cử chỉ thật nhẹ nhàng đối xử với anh: Anh ơi,  em còn khoẻ hơn, vì người nữ có sức chịu đựng tốt hơn, dẻo dai hơn. Đây, em đưa cho anh cái khăn để anh lau mặt nè. Đây tay em, anh cầm đi, để em dìu anh đi. Đó là những câu nói anh đã ghi nhận, hôm nay anh sẽ thưởng cho em. Bởi, những lời nói đó, tuy rất tầm thường, nhưng đã toát ra từ một tình yêu thâm sâu. Chính cái nồng độ tình yêu đó đã làm cho những lời nói và những việc làm đó có một giá trị tuyệt vời, không có gì có thể cân đo đong đếm được. 

Thế là cô ta vui mừng quá, gương mặt thật rạng rỡ, chạy một mạch về chỗ của mình.

*****

Sau đó, Chúa lại trở về nguyên hình của một vị thẩm phán. Chúa tiếp tục rảo mắt nhìn quanh. Bỗng Chúa nhìn thẳng vào một anh thanh niên và gọi lên: Anh kia, cái anh có râu quai nón kìa. Mau lên đây.

Anh chàng thanh niên bỗng tái mặt. Anh hốt hoảng phân bua: Lạy Chúa, râu quai nón đâu phải là một tội. Râu quai nón đâu phải là một cái gì xấu đâu?

Chúa trả lời: Ta đâu có nói cái gì xấu đâu. Đã bảo lên thì cứ lên đi.

Thế là anh ta ngoan ngoãn tiến lên gần Chúa. Chúa hỏi: Anh đã từng làm chồng phải không?

- Dạ, thưa phải.

+ Anh đã từng làm Cha phải không ?

- Dạ, thưa phải, con đã từng làm Cha.

+ Ta gọi anh lên, là để thưởng anh đây. Thưởng, vì anh đã là chồng, vì anh đã là cha.

Anh ta ngở ngàng thưa với Chúa: Thưa, con có làm gì đâu, để đáng Chúa thưởng?

Chúa trả lời: Có chứ.

Ngay lúc đó, Chúa Giêsu biến hình  thành người vợ, vợ của anh ta.

Và đang khi anh ta còn đang bở ngở sửng sốt chưa hiểu gì, thì Chúa Giêsu, với hình dáng là người vợ của anh ta, lên tiếng nói:

- Anh ơi, lúc mới cưới em về, em rất đẹp, em rất xinh, em rất duyên dáng, cho nên anh đã nói với em: Anh yêu em suốt đời, vì vợ anh xinh đẹp nhất trần gian.

Nhưng mà này anh, bây giờ anh nghĩ lại xem, những lời nói đó cũng thường thôi, những lời nói đó quá dễ, anh con trai nào cũng nói được những câu như vậy, và người chồng nào cũng nói được những lời lẽ như vậy, nên anh đâu có gì đặc biệt, để em thưởng cho người chồng của em?

Người vợ lại tiếp tục nói: Lúc em còn khoẻ mạnh, khéo léo trăm chuyện, công dung ngôn hạnh tứ bề, em khéo nấu ăn, em khéo sắp xếp mọi công chuyện trong nhà thật chu đáo, thật trật tự, thật ngăn nắp, thật gọn gàng, thật sạch sẽ, rất vừa mắt anh, cho nên anh đã nói: Đi đâu cũng không bằng ở nhà. Ở nhà, có em bên cạnh nên anh rất an tâm, bởi đã có em lo cho anh trăm bề, lo cho anh đủ mọi chuyện. Em quả là một người vợ thật giỏi gang. Em quả là một người vợ thật đảm đang. Anh cảm thấy rất sung sướng. Anh cảm thấy hạnh phúc vô chừng.

Nhưng mà này anh, bây giờ anh nghĩ lại xem, những lời nói đó cũng thường thôi, những lời nói đó quá dễ, anh con trai nào cũng nói được những câu như vậy, và người chồng nào cũng nói được những lời lẽ như vậy, nên anh đâu có gì đặc biệt, đáng để em thưởng cho người chồng của em?

Rồi, những lúc em mang nặng đẻ đau, anh đã không bỏ mặc em, mà đi tìm những bông hồng khác, những thiên thần khác, những “thiên thần người nghèo”, những “con gà” móng đỏ.

Rồi lúc em bị các bác sĩ cho biết, là em mắc chứng bệnh nan y, ung thư tử cung,  sáu tháng là cùng. Trong hoàn cảnh đó, anh đã không tỏ ra thất vọng. Anh đã không bỏ bỏ em một mình, để tìm đến với những bạn nhậu, để quên đi những nỗi chán chường thất vọng của anh. Nhưng ngược lại, anh vẫn tiếp tục túc trực bên giường bệnh của em. Anh luôn luôn động viên em: “Em đừng lo, đã có anh luôn luôn bên cạnh để lo cho em. Em hãy can đảm lên”.

Rồi khi em xấu đi, do những lo toan của cuộc sống, do vất vả trăm bề. Gương mặt của em đã không còn xinh xắn như thời còn xuân trẻ, do thời gian đã đục khoét những đường hẽm trên gương mặt em, thì anh đã không tàn nhẫn nói với em: “Sao mà mau già quá vậy?”. Nguợc lại anh vẫn động viên em: “Em đừng quá lo, tình của chúng ta vẫn tiếp tục đẹp cho tới mãi thiên thu”.

Anh ơi, những lời nói đó anh hùng lắm, những lời nói đó can đảm lắm, em biết và em đã ghi nhận một cách thật cảm phục, một cách thật trân trọng. Và giờ đây, em sẽ thưởng cho anh, thưởng người chồng yêu quí của em, thưởng cho người chồng thật tuyệt vời của em.

*****

Bạn thân mến, ngày tận thế, Chúa cũng sẽ thưởng chúng ta, nếu chúng ta nói được những lời lẽ tương tự như thế.

Chúa cũng sẽ thưởng chúng ta, nếu chúng ta làm được những việc làm tương tự như thế.

Và chỉ có thế thôi. Đơn sơ vô chừng. Cũng thường thôi.

Nhưng Chúa sẽ ghi nhận để thưởng, vì trong “cái thường đó”, Chúa đã thấy rõ cường độ tình yêu bên trong: Yêu Chúa, yêu chồng, yêu vợ, yêu con. Tuy sâu lắng, nhưng đã thể hiện ra bên ngoài, với một sức mạnh rất can đảm, rất anh dũng, giống như các thánh tử đạo xưa kia.

Bởi vì yêu nhiều, cho nên đã dám hy sinh nhiều. Mà đã hy sinh nhiều, nên đáng được Chúa thưởng nhiều.

Lạy Chúa, xin cho con biết, vì yêu Chúa yêu người, mà luôn can đảm sống từng giây phút của cuộc sống, theo những gì Chúa đã sắp xếp an bài cho cuộc đời của con.

Xin Chúa giúp con luôn sống anh dũng, luôn sống can đảm trong mọi hoàn cảnh, để chúng con luôn xứng danh là người con của Chúa. Amen.

-------------------

Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=G60H-aD-E0U&t=94s


 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây