MẸ ƠI, CON THƯƠNG MẸ VÔ CHỪNG - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 165

Thứ năm - 06/01/2022 21:12
MẸ ƠI, CON THƯƠNG MẸ VÔ CHỪNG - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 165
MẸ ƠI, CON THƯƠNG MẸ VÔ CHỪNG - Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 165
MẸ ƠI, CON THƯƠNG MẸ VÔ CHỪNG
 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 165)
-------------------------------------

Một cậu bé chạy đến bên bà mẹ đang chuẩn bị bữa ăn tối, cậu đưa cho bà một tờ giấy với hàng chữ cậu mới viết.

Sau khi lau tay, Bà mẹ cầm tờ giấy lên và đọc:

- Hôm nay con cắt cỏ thế cho mẹ: 5.000 đ
- Dọn dẹp phòng của con trong tuần thế cho mẹ: 3.000 đ
- Ra tiệm mua đồ giúp cho mẹ: 3.000 đ
- Đổ rác thế cho mẹ: 3.000 đ
- Dọn dẹp ngoài sân thế cho mẹ: 3.000 đ
- Rửa chén bát giúp cho mẹ: 3.000 đ
          Tổng cộng: 20.000 đ


Bà mẹ liếc nhìn đứa con đứng bên cạnh. Bà lấy cây viết, lật tờ giấy ngược lại phía sau lưng, bà viết tiếp:

- Chín tháng mười ngày cưu mang trong bụng mẹ: Không tính tiền.
- Lúc con bệnh, mẹ lo lắng săn sóc cho con: Không tính tiền.
- Những đêm mẹ thức khuya, chăm sóc và cầu nguyện cho con: Không tính tiền.
- Những đồ chơi, quần áo, thức ăn, nước uống, mẹ lo cho con: Không tính tiền.
- Mẹ chỉ dạy và lo cho con học hành ở nhà trường: Không tính tiền.
- Và tình yêu của mẹ dành cho con: Không tính tiền.


Cậu bé đọc xong, nước mắt rơi trên má, cậu nhìn vào mắt mẹ và rồi ôm mẹ hồi lâu, mới lên tiếng nói:

"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con rất vô ơn. Con rất vô tình. Con rất bất hiếu. Mẹ thương con biển hồ lai láng. Con thương mẹ tính tháng tính ngày. Con xin lỗi mẹ. Con xin lỗi mẹ. Con thương mẹ vô chừng, mẹ ơi".

Bạn thân mến,

Đã bao lần chúng ta cư xử với mẹ chúng ta như một đứa con nít: Thật vô tình, thật vô ơn, thật bất hiếu, đã tạo nên mẹ biết bao buồn phiền, biết bao đau khổ, biết bao lo âu nghĩ ngợi, mất ăn, mất ngủ, có khi sinh ra biết bao bệnh tật, mà nào chúng ta có hay, mà nào chúng ta có biết.

Bởi, có bao giờ chúng ta quan tâm đến mẹ chúng ta đâu, để thấy, để hiểu, để cảm thông những gì đang làm rối bời ruột gan của mẹ, đã làm tan nát tâm hồn mẹ.

Lúc nào, chúng ta cũng cứ dững dưng, như một người khách lạ, như một người ngoài cuộc.

Lúc nào, chúng ta cũng cứ nghĩ: Mẹ là một người có bổn phận phải lo cho ta điều này điền nọ.

Lúc nào, chúng ta cũng tự cho mình có cái quyền đòi hỏi, nhưng không bao giờ chúng ta nghĩ: Mình có bổn phận phải làm cái gì đó cho mẹ.

Có khi chúng ta đóng vai một ông chánh án, để phê phán, để kết án mẹ, đủ điều, đủ cách.

Lúc nào, chúng ta cũng vẫn cứ cho mình là đúng, là phải, là có lý. Còn tất cả mọi sai trái, mọi lỗi lầm, thì chúng ta cứ thản nhiên trút lên đầu của mẹ.

Nếu chúng ta biết mở to đôi mắt ta ra đôi chút, nếu chúng ta chịu hồi tâm suy nghĩ đôi chút, chúng ta sẽ ngộ ra ngay, như một đứa bé vừa tỉnh sau cơn mê.

Không cần phải dẫn chứng nhiều đâu. Chỉ cái công đưa ta vào đời, để ta thành người, để từ không không ra có, để chúng  ta được như ngày hôm nay, thì thử hỏi: Còn có công ơn nào lớn hơn ?

Rõ ràng: Công ơn sinh thành và dưỡng dục đó, có thể sánh ví được như trời cao, như biển rộng, bao la, mênh mông, không bến bờ.

*****

Bạn thân mến,

Hằng năm, cứ vào Chúa Nhật thứ hai, trong tháng 5 dương lịch, người ta thường kỷ niệm ngày Hiền Mẫu, ngày của mẹ, ngày nhớ ơn mẹ: Nhớ về ơn cưu mang, ơn sinh thành, ơn dưỡng dục, nhớ về tình yêu thương bao la, nhớ về sự hy sinh cao cả của các bà mẹ dành cho con cái của mình

Trong ngày Hiền Mẫu, chắc chắn đã có nhiều cuộc sum họp, vui chơi, ăn uống, trong gia đình, bên cạnh người mẹ thân yêu.

Chắc hẳn đã có những cú điện thoại của những người con xa nhà, gọi về cho mẹ, với những lời thăm hỏi thân thương trìu mến.

Chắc chắn đã có những cuộc thăm viếng, với những bông hoa tươi, được dâng tặng, với những gói quà xinh xắn, gởi đến cho mẹ, gói ghém những tâm tình tri ân cảm tạ, nói lên tình yêu thương đáp trả, và nói lên sự quan tâm chăm sóc của những người con hiếu thảo dành cho mẹ của mình.

*****

Trong số những người mẹ hạnh phúc đó, cũng còn có biết bao bà mẹ bất hạnh, bị bỏ quên trong cuộc đời.

Có biết bao bà mẹ đang sống những ngày cuối đời, trong cô đơn buồn tuổi, ở các viện dưỡng lão.

Có biết bao bà mẹ đang lê lết cuộc sống, trong thân xác bệnh hoạn, ở các cơ sở  từ  thiện.

Các bà mẹ này, sau một đời hy sinh cho con cái, vẫn còn tiếp tục hy sinh, trong tuổi già sức yếu cạn kiệt của mình.

Các bà mẹ này đã còn đang sống, nhưng dưới mắt của con cái, hình như họ đã chết rồi.

Trong nỗi cô đơn bất hạnh đó, họ thèm có một ai đó tới lui, thăm viếng, nhưng chẳng hề có.

Họ thèm có được một lời thăm hỏi thân thương trìu mến, nhưng chẳng có ai ban cho.

Họ thèm nghe một câu nói yêu thương, để làm ấm lòng trái tim tẻ lạnh, trong tuổi già, nhưng chẳng được:

Thương mẹ đi, con ơi,
Lúc này đây, mẹ còn đang sống,
Đừng đợi chờ, ngày mẹ khuất bóng ra đi,
Khắc lời ngọt ngào, trên đá vô tri,
Lời thật ngọt, nhưng đá thì lạnh lắm !!!

Nếu con đang nghĩ đến mẹ, có những lời dịu dàng đầm ấm,
Nói đi con, đừng đợi khi mẹ ngủ yên,
Giấc ngủ ngàn năm, cõi chết vô biên,
Mẹ sẽ chẳng còn được nghe con nữa!

Và con ơi ! Chút tình yêu nhỏ bé,
Cho mẹ đi, lúc mẹ còn ở thế,
Này con ơi, dù một chút muộn màng,
Đối với mẹ, ôi vô vàn trân trọng...

*****

Khi nói đến công ơn sinh thành dưỡng dục của người mẹ trần thế, chúng ta cũng không thể không nhắc đến người mẹ trên trời: Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa và cũng là mẹ của mỗi người chúng ta. 

Ngày 13/5/2007 là kỷ niệm 90 năm, ngày Đức Mẹ hiện ra lần đầu tiên, với 3 trẻ chăn chiên tại ở Fatima, một làng quê, nhỏ bé, nghèo nàn, thuộc nước Bồ-Đào-Nha.

Mẹ đã nhắn nhủ, mời gọi mỗi người chúng ta:

- “Hãy cải thiện đời sống” và
- “Hãy siêng năng lần chuỗi thật nhiều”.


Rồi, lại một biến cố trùng hợp đã xảy ra, cũng vào ngày 13/5/1981, tại quảng trường thánh Phêrô ở Rôma, Đức giáo hoàng Gioan Phaolô II đã bị mưu sát, bởi một tay súng chuyên nghiệp, có tên là Ali Agca. Ngày và giờ  của cuộc mưu sát tại quảng trường thánh Phêrô, lại trùng hợp sít sao, với ngày và giờ Đức Mẹ hiện ra ở Fatima.

Quả là sự trùng hợp bí ẩn, nhiệm mầu, thật lạ lùng.

Cuộc mưu sát đã được chuẩn bị rất chu đáo, bởi một tay súng chuyên nghiệp. Nhưng cuộc mưu sát đã không thành, đã không thể làm hại được Đức giáo hoàng.

Còn viên đạn đã đâm vào ngực của ngài, nhưng nằm cách quả tim chỉ vài centimét.

Khi suy nghĩ về biến cố này, Đức giáo hoàng Gioan Phaolô II đã viết lại mấy dòng nhật ký tâm sự như sau:

“Trong tất cả những gì đã xảy ra cho tôi vào ngày hôm ấy, tôi cảm nghiệm rõ ràng, có bàn tay che chở của Đức Mẹ Maria. Có sự ưu ái chăm sóc gìn giữ một cách đặc biệt của Hiền Mẫu trên trời.

Đức Mẹ đã minh chứng cho thấy rằng:

- Đức Mẹ có sức mạnh lớn hơn viên đạn có sức giết người.
- Đức Mẹ có sức mạnh lớn hơn những âm mưu đen tối của con người, và của ma quỉ.!”


Đó là những cảm nghiệm của đức cố giáo hoàng Gioan Phaolô II, khi nói về cuộc mưu sát.

Còn tay súng giết giết người đó đã nghĩ gì?

Chắc hẳn là anh ta đã hiểu được rằng: Ngoài sức lực của con người, còn có một quyền lực khác trên cao, mạnh hơn, lớn hơn con người nhiều!!!

*****

Lạy Chúa, những năm tháng hạnh phúc nhất đời con, chính là những năm tháng con được nằm trong vòng tay yêu thương ấp ủ của mẹ.

Xin cho con luôn biết trân trọng, luôn biết gìn giữ, luôn biết chăm sóc ân huệ này.

Xin cho con luôn biết cám ơn Chúa vì con có mẹ: Mẹ trần thế và Mẹ trên trời. Amen

-------------------

Mời nghe: https://www.youtube.com/watch?v=YAnnAvIo9MM


 

Tác giả: Nguyễn Văn Mễn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây