MẸ TÔI (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 163) -------------------------------------
Nếu như mỗi người, đều có một ngôi sao chiếu mệnh, thì mẹ tôi khi sinh ra, đã có một ngôi sao thật xấu.
Số là bà ngoại tôi mất, thì mẹ tôi chỉ mới lên sáu.
Ông ngoại muốn mẹ tôi được chăm sóc chu đáo hơn, nên đã cưới vợ khác.
Do cuộc sống khó khăn, nên ông ngoại phải đi làm xa, mới có đủ cái ăn, cái mặc, cho mọi người trong gia đình.
Còn ở nhà, mẹ tôi phải làm việc quần quật như một “người ở đợ”.
Cứ như thế, ngày nối ngày, tháng tiếp tháng, mẹ tôi lớn lên trong cảnh nhọc nhằn đòn roi thường xuyên.
Thời gian lặng lẽ trôi đi thật nặng nề. Và mẹ tôi đã trở thành một cô gái xinh xắn, nhưng ít nói, đôi mắt lúc nào cũng hằn sâu một nỗi buồn.
Chuyện gì phải đến, rồi cũng sẽ đến.
Công việc làm ăn của ông ngoại tôi bắt đầu sa sút, nên mẹ tôi phải ra ngoài, bươn chải để tự kiếm sống, và cũng để tránh những lời mắng nhiếc, sỉ vả, nặng nhẹ của “Bà dì”.
Sau đó, thì mẹ tôi lại phát hiện ra mình bị mắc “Phong-cùi”, mà lúc bấy giờ, mọi người đều khiếp sợ và xa lánh.
Người ta đưa mẹ tôi vào trại “Trại Phong Thanh Bình”.
Tại đây, mẹ tôi đã gặp ba tôi (cũng là một bệnh nhân của trại). Hai người đã yêu thương nhau tha thiết, chân thành, và rồi đã đi tới hôn nhân.
Cuộc đời của mẹ tôi đã bắt đầu mở sang một trang mới.
Mẹ tôi đã có một chỗ dựa thật chắc chắn, đó là hạnh phúc gia đình, đó là sự giúp đỡ đùm bọc, chở che của bà con cùng cảnh ngộ, của các ân nhân xa gần, của những sinh hoạt vui chơi của trại, tạo nên những thân tình, ấm ấp tình người, nên mẹ tôi cũng vơi đi phần nào những mặc cảm sẵn có.
Mẹ tôi có 3 người con, mỗi người con làm khổ mẹ một cách.
Nhưng lúc nào, mẹ tôi cũng khéo léo giải quyết, với tấm lòng bao dung, nhân hậu và không bao giờ than van kêu trách.
Bởi mẹ tôi vốn theo đạo Chúa. Không biết có phải nhờ niềm tin vào Chúa, hay là do những lời Giáo huấn của đạo, mà mẹ tôi đã có đức nhẫn nại, chịu đựng thật tuyệt vời, và thường giải quyết những khó khăn rất là êm xuôi nhẹ nhàng.
Anh Hai tôi, thì không được học hành đàng hoàng. Anh mơ ước thì quá nhiều, tham vọng quá lớn, để rồi, vì hoàn cảnh và thực tế cuộc sống không đáp ứng được, nên cuối cùng, sinh ra chán đời, bỏ bê tất cả, buông xuôi tất cả.
Trong nỗi chán chường thất vọng đó, anh tôi đã bị vướng vào cái con đường nghiện ngập, rượu chè, hút xách, ma túy.
Đời anh tưởng như đã “bỏ đi”.
Thế mà mẹ tôi, bất chấp tất cả, vẫn kiên trì, vẫn chịu đựng, vẫn khéo léo khuyên nhủ và động viên anh tôi.
Cuối cùng, “nàng tiên nâu” cũng phải chịu thua mẹ tôi, đã từ bỏ anh tôi, đã trả lại cuộc sống đời thường cho anh tôi.
Còn chị ba thì luôn gặp khó khăn trong chuyện làm dâu. Mỗi lần về đến nhà, thì cứ gục đầu vào vai mẹ mà khóc, mẹ tôi lại nhỏ nhẹ bảo ban cho chị, giúp chị tìm lại thăng bằng trong cuộc sống.
Còn tôi, khi sinh ra, thì sức khoẻ rất yếu, mạng sống tôi như luôn bị treo trên sợi chỉ mành. Do đó, mẹ tôi thương tôi, và cưng chiều tôi, hơn các anh chị. Mẹ tôi chăm sóc cho tôi từng ly, từng tí, từng chút một.
Chính vì thế, mà tôi ngày càng sinh ra ngang ngược hơn. Mỗi khi ở trường về, nếu có bạn bè nào tôi trêu chọc tôi điều gì đó, thường là chế giễu tôi là con của người cùi, là người mắc bệnh phong. Thế là hôm đó, vừa bước vào nhà, là tôi trút ngay tất cả các cơn giận, những sự bực tức, lên đầu mẹ tôi.
Tôi luôn tự hỏi bản thân và cũng trách cha mẹ tôi: Là tại sao, tôi lại phải sinh ra trong một gia đình, có cha có mẹ mắc bệnh phong?
Và tại sao, cả nhà tôi lại phải sống trong một tập thể, toàn là những người mắc bệnh phong?
Những mặc cảm, những xấu hổ, cứ luôn ám ảnh trong đầu tôi, có khi làm cho tôi mất ăn, mất ngủ, vì thường xuyên bị trêu chọc.
Mà vì những mặc cảm này, cho nên tôi ít dám có bạn bè, ít vui chơi sinh hoạt tập thể, và không bao giờ dám nói cho bạn bè biết, về bất cứ điều gì, liên quan đến ba mẹ tôi, hay về nơi tôi đang sống, để tránh những lời đàm tếu, trêu chọc, soi mói của bạn bè, để khỏi phải đau khổ thêm nữa.
Nhưng đó là những chuyện khi tôi còn nhỏ.
Còn bây giờ, tôi đã trưởng thành, tôi đã hiểu ra rằng: Nếu không có cha mẹ tôi thì sẽ không có tôi. Nếu không có “Trại Phong Thanh Bình” này, thì có lẽ tôi đã không được học hành, sẽ không được giáo huấn, và chắc chắn sẽ không có được hạnh phúc như ngày hôm nay.
Và tôi cũng đã bắt đầu thương mẹ tôi nhiều hơn, một người mẹ suốt đời sống âm thầm, lặng lẽ, hy sinh, chịu đựng tất cả vì con cái.
Nhưng, điều quan trọng nhất, mà tôi đã khám phá ra, đó là:
Con đường, mà tôi đang đi, không phải là lúc nào cũng bằng phẳng, cũng tràn đầy hoa hồng.
Tôi đã biết, nên tôi không còn sợ nữa, không còn những mặc cảm nữa, cho nên không bao giờ tôi chùn bước, trước bất cứ một khó khăn thử thách nào.
Bởi tôi đã học được bài học hy sinh, chịu đựng rất cao cả, rất quí giá nơi mẹ tôi. Bài học đã giúp mẹ tôi thành công. Bài học đã giúp anh chị em chúng tôi thành thân.
Hôm nay, tôi đã xác tín rằng: Nếu không chịu hy sinh nổi, nếu không chịu đựng nổi, nếu không khuất phục nổi chính bản thân, thì chắc chắn sẽ chẳng làm gì được điều gì lớn cho mình, cho xã hội, và sẽ trở nên những con người vô dụng thôi.
Lạy Chúa, con xin cám ơn Chúa, vì con đã được một người Cha người Mẹ, đã một đời hy sinh tận tụy, chịu đựng mọi thứ, thật vất vả, thật khổ cực vì con. Thường những chịu đựng đó rất là âm thầm, cho nên con nào có hay, con nào có biết, để thông cảm, để chia sẻ.
Bởi, con rất vô tình, có mấy khi quan tâm đủ, để thấy, để hiểu, để biết, để đừng làm khổ thêm cho cha mẹ nữa.
Cho nên, con đã làm cho những nổi khổ đau, nhục nhằn của cha mẹ, vốn đã có quá nhiều rồi, hằng ngày, lại phải cứ tiếp tục chịu đựng thêm nữa.
Xin Chúa tha thứ cho tính nhẹ dạ nông nổi, ít hiểu biết của con. Xin cho con biết thức tỉnh. Xin cho con biết phải làm gì, để bù đáp lại cho những lỗi lầm đã qua. Và xin Chúa trả công bội hậu cho cha mẹ của con. Amen.