TẦM QUAN TRỌNG CỦA NGƯỜI MẸ (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 161) -------------------------------------
Mùa chay năm nay, cha xứ có mời một cha dòng về mở Tuần Đại Phúc cho giáo dân. Nhà thờ hôm đó chật ních giáo dân.
Mọi người im lặng hướng mắt về cha giảng. Bài giảng được bắt đầu bằng một câu chuyện như sau:
Có một bà mẹ đau nặng, hấp hối, gần chết. Tất cả các con cái đều tề tựu về đông đủ quanh giường bệnh. Chỉ còn thiếu có một người con trai út, vì anh ta đang bị giam ở trong tù.
Đây là đứa con nông nổi, có nhiều tật xấu. Một đứa con đã nhận được nhiều tình thương nhất, nhưng cũng là đứa con đã gây cho bà mẹ nhiều buồn phiền nhất. Bà đã tốn không biết bao nhiêu nước mắt vì đứa con này.
Khi cảm thấy giờ sau hết của mình đã gần kề, bà tha thiết ao ước, mong muốn thấy mặt đứa con út lần cuối.
Mọi người đều cố gắng, tranh thủ bằng mọi cách, để thực hiện cho được sự mong muốn của bà.
Cuối cùng, vì nhân đạo, nhà tù đã cho phép đặc biệt, để cho người con được về thăm mẹ, theo yêu cầu của bà, trong những giây phút cuối đời.
Khi giấy phép được ký, thì bốn người lính hộ tống đứa con út, 2 tay vẫn bị còng, đưa về nhà, để cho bà mẹ được gặp mặt lần cuối.
Khi đứng kề bên giường người mẹ, người con út quá xúc động, không nói được một lời nào.
Mà chính người mẹ cũng đã quá yếu, nên cũng không thể thốt ra được một điều gì, dù chỉ thều thào một cái nhếch miệng cũng chẳng thể.
Tuy vậy, tâm trí của bà vẫn còn tĩnh táo. Bà mở to đôi mắt, chăm chú nhìn đứa con yêu dấu. Chỉ có thế.
Sau vài phút, bốn người lính lại tiếp tục đưa người con út trở về nhà tù.
Nhưng, phép lạ đã xảy ra sau đó.
Ánh mắt tròn xoe của người mẹ hiền, vừa tỏ nỗi sầu khổ, vừa biểu lộ tâm tình yêu thương trìu mến, đã có giá trị gấp ngàn lần, hơn những lời răn bảo, sửa dạy, trách mắng, trong lúc bình thường.
Trong nhà tù, một mình trong phòng giam chật hẹp, người ta thường thấy người con út này quỳ gối, khóc nức nở thâu đêm suốt sáng, tỏ dấu ăn năn hối lỗi, về những lỗi lầm của mình.
Anh cũng bắt đầu cầu nguyện. Anh đã tha thiết xin Chúa đoái thương, tha thứ cho anh những nông nổi của tuổi trẻ.
Anh bày tỏ với trưởng tại giam, là tha thiết xin gặp được linh mục Tuyên Úy, vị linh mục, mà những tháng qua, nếu bất chợt có gặp, anh cũng chẳng màng bận tâm.
Khi quỳ gối dưới chân linh mục, anh đã khiêm tốn xưng thú hết mọi lỗi lầm của anh, với tất cả lòng ăn năn, thống hối, chân thành.
Từ giây phút đó, cuộc đời của anh đã được ơn đổi mới hoàn toàn.
Ơn Chúa đang hoạt động mạnh mẽ nơi anh.
Mãn hạn tù, người con út nông nổi này, được trở về với gia đình, và đã trở lại trường học, học thật chăm, học thật ngoan.
Xong bậc trung học, anh xin vào chủng viện.
Sau bao năm tu luyện trong chủng viện, anh đã được thụ phong linh mục.
Và vị tân linh mục này đã tình nguyện xin Đức Giám mục cho phép đi truyền giáo, tại ở một vùng xa xôi, thật hẻo lánh bên Phi Châu, một nơi rất nghèo khổ, cuộc sống rất cơ cực... Và ngài rất thành công trong việc truyền giáo.
Câu chuyện kể đến đây, đã gây nhiều xúc động nơi các thính giả, và đã tạo nên nhiều thương cảm đối tân linh mục.
*****
Rồi cha giảng lại tiếp tục giảng:
Nhưng mà thưa quí ông bà anh chị em, đó là câu chuyện đã xảy ra cách đây hơn 90 năm rồi, mà ở mãi tận bên Phi Châu, và nay vị linh mục đó đã trở thanh người thiên cổ.
Còn câu chuyện thứ hai tôi sắp kể, là câu chuyện hôm nay, là câu chuyện của một vị linh mục vẫn đang sống ở giữa chúng ta: Đó là cha Mansour Labaky, người Liban.
Cha là cộng tác viên đắc lực của phong trào chuyên lo giúp đỡ các trẻ bụi đời, và các trẻ lề đường ở Paris, thủ đô nước Pháp.
Cha Mansour Labaky đã có lần kể cho tôi nghe về người mẹ của cha, một người mẹ rất hiếm thấy trong các bà mẹ, kể cả các bà cố, mẹ các linh mục.
Câu chuyện mà Cha Mansour Labaky kể về mẹ của mình như sau:
Năm đó tôi vừa học xong bậc tiểu học. Trong một đêm tối, sau khi cùng với mẹ đọc kinh tối chung với mọi người trong gia đình, tôi đã thỏ thẻ nói với mẹ, là tôi muốn đi tu làm linh mục. Mẹ tôi vui mừng lắm, khi nghe tôi nói lên ước muốn này. Mẹ tôi cảm động nói:
- Mẹ rất tán thành.
Và rồi cha tôi cũng bày tỏ niềm vui không kém.
Mẹ tôi đã ôm tôi vào lòng, và hôn tôi hồi lâu, với tất cả sự thân thương trìu mến.
Mẹ tôi thì thầm nói với tôi: Mẹ sẽ ủng hộ con hết mình, và quyết tâm sẽ đồng hành với con, cho đến khi con đạt được ước nguyện.
Sáng hôm sau, mẹ tôi thức dậy sớm, dẫn tôi đi lễ. Và sau thánh lễ, đã dẫn tôi sang nhà xứ để gặp cha xứ.
Sau khi biết được ước nguyện của tôi, cha xứ xoa đầu tôi, chúc lành cho tôi, và hứa sẽ ủng hộ tôi hết mình.
Kể từ đó, tôi có dịp gặp cha xứ nhiều hơn. Tôi được chọn vào hội giúp lễ.
Cuối cùng, nhờ sự hướng dẫn chỉ bảo của cha xứ, tôi đã được đưa vào chủng viện.
Sau mọt thời gian dài tu luyện, tôi được gọi lên chức linh mục.
Hay tin này, mẹ tôi đích thân đến chủng viện, chào thăm cha giám đốc, và cám ơn các cha giáo.
Mẹ tôi lại nói nhỏ với tôi:
Hay tin con được được Đức Giám Mục gọi con lên bàn thánh, mẹ tặng cho con món qua này.
Bà cẩn thận mở thùng giấy ra, trao cho tôi một cái keo thủy tinh khá lớn. Bà nói:
- Này con con, kể từ giây phút con được nhận vào chủng viện, hằng ngày, ngày nào cũng vậy, mẹ đã cố gắng làm thật nhiều hy sinh, hãm mình. Và đã gia tăng nhiều việc lành phúc đức, để dâng lên Chúa, để cầu nguyện cho con, để xin Thiên Chúa gìn giữ, dìu dắt con, từng bước, trung thành theo ơn Chúa gọi.
Mỗi lần, mẹ làm một việc hy sinh, hay một việc đạo đức nào, mẹ ghi nhớ bằng việc bỏ vào keo thủy tinh này một hột lúa mì.
Bây giờ, tất cả những hạt lúa mì này mẹ đã giữ cẩn thận, rất kỷ. Nay, mẹ xin trao tặng lại cho con. Con hãy nhờ ai đó, những người chuyên môn làm bánh lễ, để họ xay ra thành bột, và đúc thành chiếc bánh lễ, để con thánh hiến trên bàn thờ, trong ngày con dâng lên Thiên Chúa Thánh Lễ đầu tay.
Đây là món quà ghi dấu tình mẹ thương con và đã cộng tác với con trong bao năm tháng qua.
Và con hãy an tâm, bao lâu Chúa cho mẹ còn sống, mẹ sẽ còn tiếp tục hợp tác với chức vụ linh mục của con, bằng những hy sinh nhiều hơn nữa, trong cuộc đời âm thầm, trong đời thường của mẹ.
*****
Lạy Chúa, Chúa đã trao ban con một người mẹ thật quảng đại và thật cao cả. Con xin cám ơn Chúa.
Xin Chúa gìn giữ mẹ con lúc người còn sống.
Xin Chúa cũng dủ lòng xót thương, khi người đã qua đời.
Xin cho những đứa con còn mẹ hôm nay, luôn biết trân trọng, luôn biết yêu mến và gìn giữ, như là món quà thân thương cao quí nhất, một món quà vô giá, để đừng vì một lý do nào đó, mà rồi đánh mất đi cái ân huệ đó.
Xin cho những người con mất mẹ, biết tìm chỗ tựa nương an ủi, bên Mẹ Maria, Mẹ Thiên Chúa, và cũng là Mẹ của tất cả chúng con. Amen!