NÓI DỐI LÀ NHU NHƯỢC (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 150) -------------------------------------
Mahatma Gandhi là một con người rất nổi tiếng ở Ấn Độ. Ông luôn tự hào là một con người không bao giờ nói dối.
Mà đúng như vậy.
Tuy ông là một nhà chính trị, nhưng không bao giờ ông nói dối, dù để thủ lợi cho mình hay cho phe nhóm của mình.
Dù khi phải đối mặt với phe đối lập thù nghịch, ông vẫn giữ được một khí tiết như thế.
- Một khi ông đã nói, là có, là đúng như vậy.
- Một khi ông đã hứa điều gì, thì coi như là chắc chắn sẽ được thực hiện.
- Một khi ông đã hẹn với ai, thì không hề lỗi hẹn bao giờ.
Không nói dối, là quyết tâm của Gandhi ngay từ hồi còn nhỏ.
Đã có lần chính ông Mahatma Gandhi kể lại câu chuyện về thời thơ ấu của mình như sau:
Một hôm, khi tan học về, vì mải mê vui chơi với bạn bè, cho nên tôi đã về nhà trễ hơn mọi ngày. Khi bị mẹ gặng hỏi, tôi cố tình nói dối, cố tình nói quanh cho xong chuyện.
Nào ngờ, với khối óc ngây ngô, non nước của tôi, làm sao có thể qua mặt mẹ tôi được. Thế là, tôi đành phải nhận: Tôi đã nói dối.
Câu chuyện tưởng là nhỏ, tưởng là thường thôi, tưởng như thế là đã xong, vì tôi đã nhận tội.
Thế nhưng, sau đó mẹ tôi quyết không ăn cơm. Năn nỉ cỡ nào, mẹ tôi cũng nhất quyết không ăn. Tôi xin lỗi cỡ nào, mẹ tôi mẹ tôi cũng nhất quyết không tha. Mãi cuối cùng, mẹ tôi mới lên tiếng:
Này con, mẹ không muốn sống nữa,
- bởi vì mẹ cảm thấy nhục nhã vô chừng,
- bởi vì mẹ đã sinh ra một đứa con nói dối.
Mẹ thà chết, còn hơn là để cho mọi người nhìn vào mặt mẹ, là đã có một đứa con nói dối.
Bởi nói dối,
- là chứng tỏ mình là một con người tầm thường,
- là một con người nhu nhược,
- là một con người nhát đảm,
- là một con người đê tiện,
- là một con người hèn hạ.
Sinh ra một đứa con như thế, quả là một nỗi nhục cho mẹ. Mẹ không muốn sống nữa.
Lúc bấy giờ, tuy hãy còn quá nhỏ, nhưng tôi đã cảm thấy được phần nào cái nỗi bức xúc đau đớn, mà mẹ tôi đang phải chịu, vì tôi đã nói dối.
Tôi không biết phải làm gì, để cho mẹ tôi nguôi ngoai, để cho mẹ tôi bớt đi phần nào đau khổ.
Bỗng, một ý tưởng chợt hiện ra trong đầu óc của tôi, và tôi đã làm ngay.
Tôi vội lấy một cây gắp than, gắp một cục than hồng đang cháy đỏ ở trên bếp lò, bên cạnh chỗ mẹ con tôi đang đứng. Tôi đặt cục than đỏ lên lòng bàn tay của tôi, và tôi đã thề hứa với mẹ tôi rằng: Con thề hứa với mẹ: Là từ nay trở đi, không bao giờ con dám nói dối nữa.
Mẹ tôi vội vàng cầm lấy tay tôi, và hấp cục than ra khỏi lòng bàn tay của tôi.
Mẹ tôi xuýt xóa đau đớn, như là đang chịu cái nỗi đau đớn thay thế cho tôi.
Sau khi băng bó vết thương, mẹ tôi ôm tôi vào lòng, hôn lấy hôn để, và đã tỏ ra rất vui mừng phấn khởi.
Mẹ tôi nói: Bây giờ, thì mẹ mới có can đảm để mà sống với con.
Kể từ đó trở đi, Gandhi không bao giờ dám thất hứa với mẹ về lời hứa này.
Ông thường nói:
Mỗi khi tôi nhìn thấy cái vết sẹo trên lòng bàn tay của tôi, tôi lại nhớ tới những đau khổ, mà mẹ tôi phải chịu, khi tôi nói dối, nên tôi quyết sống chân thật, sống ngay thẳng, sống lương thiện, trọng danh dự, và không bao giờ dám nói dối.
*****
Bạn thân mến, tốt thì khoe, xấu thì che. Đó là điều tự nhiên, là điều rất thường tình trong cuộc sống. Ai cũng thế thôi. Thời nào cũng vậy thôi.
Còn trong Phúc Âm, Chúa Giêsu nói: Những người sống chân thật sẽ không sợ ánh sáng. Chỉ có những kẻ xấu xa và gian ác mới sợ ánh sáng mà thôi. Bởi ánh sáng sẽ phơi bày ra tất cả những cái xấu xa, và những điều gian ác của họ đã làm trong bóng tối.
Người sống chân thật, thì không có gì để phải sợ. Chỉ có người sống gian dối, sống lừa đảo, sống thủ đoạn, mới sợ, mới lo tìm đủ mọi cách, để che giấu những sự xấu xa, những sự dối trá quỷ quyệt của họ.
Điều mà những người nói dối không hề nghĩ tới, đó là mỗi khi nói dối, là cái dũng khí nơi họ sẽ bị giảm đi.
Càng nói dối nhiều, thì họ
- càng trở thành những con người nhu nhược,
- càng trở nên những con người hèn hạ,
- càng trở nên những con người tầm thường,
- càng đáng cho mọi người khinh khi, coi thường, ruồng bỏ, loại trừ ra khỏi xã hội.
Những người quen nói dối sẽ làm cho họ trở nên khiếp nhược. Lúc nào họ cũng sợ. Sợ tất cả mọi người.
Sợ kẻ thù đã đành, mà có khi sợ cả những bạn bè, và những người thân nữa.
Tất nhiên, là họ sợ cả Thiên Chúa.
Mà nói thiệt, lừa dối ai thì còn được, chứ lừa dối Thiên Chúa thì làm sao lừa dối được. Bởi Thiên Chúa là đấng thấu suốt mọi sự, kể cả những ý tưởng, tâm tư thầm kín nhất trong lòng ta, Chúa cũng đều thấu rõ.
Những người quen sống trong sự dối trá, là những người đa nghi, khổ sở. Họ luôn nơm nớp lo sợ. Sợ những gian dối của họ bị mọi người biết đến.
Họ sẽ là những người khốn khổ nhất trên đời, bởi mọi người chung quanh nghi ngờ họ, và họ cũng nghi ngờ tất cả mọi người.
Lạy Chúa, Chúa là đường, là sự thật, và là sự sống của con. Xin hướng dẫn từng bước con đi, để con luôn biết xa tránh những gì là gian dối, những gì là không thật trong cuộc sống của con, để con có thể lúc nào cũng đứng thẳng người lên, hãnh diện và tự hào, vì con là con của Chúa. Amen.