HÃY KIÊN TÂM BỀN CHÍ (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 154) -------------------------------------
Robert Bruce, vua xứ Tô-Cách-Lan, sau nhiều lần liên tiếp thất trận, quân đội tổn thất nặng nề, uy tín bị sút giảm thê thảm, nhà vua đã tỏ ra chán chường, thất vọng, bi quan..
Ông bèn rút quân, lui vào trong một cái hang động, để quân đội được nghỉ ngơi, và cũng để lẫn trốn quân thù đang truy lùng.
Khi kiểm quân lại, ông thấy binh lính hao mất quá nhiều: Kẻ thì chết, người thì bị thương, nhiều người khác đào nhiệm mong thoát thân.
Trước tình hình đó, ông cảm thấy quá mệt mỏi chán chường. Ông trong tình trạng lúng túng không biết phải làm gì. Có lúc ông như quẫn trí, vì đang trong tình trạng quá bi đát. Ông muốn tháo lui bỏ cuộc. Bởi kẻ thù thì quá mạnh, quá đông, mà ông thì trong hoàn cảnh như bế tắc.
Các tướng lãnh đã đến bên cạnh để động viên ông. Bởi họ đã biết: Chiến đấu thì cũng chết. Mà không chiến đấu thì cũng chết. Thà là chiến đấu cho can đảm, cho anh dũng thì vẫn hơn.
Rồi, khi nhìn đất nước đang bị dày xéo bởi những kẻ thù xâm lược, nhân dân đang than khổ, thì ai là người yêu nước thương nòi, mà lại có thể ngồi yên được chăng?
Thế nhưng, phần nhà vua, Người vẫn án binh bất động, chưa thấy có quyết định gì, chưa thấy có gì sáng sủa hơn.
Chính lúc vô cùng tuyệt vọng dó, thì nhà vua tình cờ thấy một con nhện đang giăng tơ giữa 2 tảng đá. Nó cột một đầu tơ vào tảng đá bên này, rồi quăng mình qua tảng đá bên kia. Nhưng lần nào cũng thất bại, vì không lao mình tới đích được.
Ông thích thú ngồi lâu giờ để xem con nhện.
Con nhện cứ làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng thất bại. Nhưng nó vẫn không chịu bỏ cuộc.
Trông thấy thế, nhà vua tự nhủ: Con nhện này kiên nhẫn thật, can đảm thật. Nó mà giăng được sợi tơ này qua khối đá bên kia, thì ta, ta cũng phải tiếp tục đem quân ra giao chiến mà thôi, để bảo vệ đất nước của ta.
Thế rồi sau cùng, con nhện nhỏ bé đó đã thành công. Nó đã lao mình tới được tảng đá bên kia, và bình tĩnh cột đầu tơ vào đó. Và con nhện sau đó, đã xây tổ cho nó thật dễ dàng.
*****
Nhà vua liền đứng bật dậy và la lên:
Ôi con nhện bé nhỏ kia ơi, ta cám ơn ngươi, vì ngươi đã dạy cho ta được một bài học thật quí báu. Ta nhất định sẽ không bỏ cuộc. Ta sẽ tiếp tục lên đường, để giải phóng xứ Tô-Cách-Lan của ta.
Với quyết tâm mãnh liệt đó, nhà vua đã kéo quân ra trận, đã giao chiến và đã thành công. Nhà Vua đã thắng trận thật vẻ vang, đã cứu lấy tổ quốc Tô-Cách-Lan khỏi quân thù xâm lược.
*****
Bạn thân mến, trong cuộc sống hằng ngày, những người thiếu kiên nhẫn, thường chẳng làm được gì.
Những việc làm của họ kết thúc cũng chẳng đi tới đâu, bởi
- Họ thường hay bỏ dở nửa chừng.
- Họ thường đứng núi này trông núi nọ.
- Họ thường không biết tính xa.
- Họ cũng chẳng nghĩ rộng.
- Họ không chịu cân nhắc đắn đo hơn thiệt cho công việc họ đang làm.
- Họ rất khác với những người kiên tâm bền chí, luôn nhắm thẳng cái đích đã suy nghĩ chín chắn, để tiến tới cho đến cùng.
*****
Trên con đường tìm kiếm hạnh phúc Nườc Trời cũng vậy.
Nước Trời chắc chắn không phải là thứ dễ chiếm hữu, hay có thể chinh phục được trong một khoảnh khắc.
Để chiếm đoạt được Nước Trời, phải là cả một công phu, là cả một nghệ thuật. Nó đòi hỏi ta phải biết vận dụng tài năng. Nó đòi hỏi ta phải chấp nhận mất nhiều thời gian, mất nhiều công sức, và nhất là nó đòi hỏi ta, phải có rất nhiều kiên nhẫn lắm.
Trong cuộc sống thường nhật, ai trong chúng ta cũng đều có ít nhiều kinh nghiệm này:
Đó là, dù đã có kế hoạch, dù đã có những dự tính chu đáo, nhưng thất bại nhiều khi vẫn không tránh khỏi, huống chi là trong lãnh vực tâm linh, trong lãnh vực đạo đức, đòi hỏi chúng ta cao hơn nhiều.
Nếu chúng ta không chịu cố gắng, nếu chúng ta không chịu đầu tư, nếu chúng ta không chịu bắt đầu đi bắt đầu lại, chắc chắn thành công sẽ không có trong tầm tay.
Ta cũng nên nhớ điều Chúa Giêsu đã cảnh báo các môn đệ mình trong vườn Giếtsêmani:
“Các con phải tỉnh thức luôn, bởi tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác thì lại yếu đuối nặng nề” (Mt 26,41b).
Có một điều ta cũng nên biết, là sự khiêm tốn, còn là điều kiện cần thiết để rèn luyện đức kiên nhẫn.
Nếu một người cứ luôn ngại ngùng, cái gì cũng ngại: Không dám quyết điều gì, không dám làm điều gì, không dám xông pha vào bất cứ điều gì, thì bao giờ mới có thể trưởng thành, thì bao giờ mới có thể thành công trong cuộc sống.
Chúng ta cũng phải cảnh giác coi chừng:
Sự tự ái, sự mắc cỡ, sự xấu hổ, sự tự ti mặc cảm, hay sự hay nghĩ ngợi ... cũng chính là một cách biểu hiện tính kiêu căng tự phụ, đang tiềm ẩn trong ta.
Coi chừng, chính nó sẽ là một trở ngại lớn, để ta rèn luyện đức khiêm tốn.
Bởi ta luôn luôn sợ kẻ này người nọ biết những khiếm khuyết của ta, nên lúc nào ta cũng án binh bất động, không làm gì hết, coi như là cách thế an toàn nhất, để che đậy những cái yếu kém nơi ta.
Mà nếu như thế, thì chúng ta sẽ rất có ít cơ may để thành đạt trong cuộc sống, trong lãnh vực đời, cũng như trong lãnh vực đạo.
Đang khi ở xã hội, người thường nói:
“Làm đi, rồi sẽ rút kinh nghiệm”.
Để có vàng tốt, thì vàng đó cần phải cho qua lửa để tôi luyện.
Người ta cũng thường nói:
“Học hành phải đi đôi với nhau”.
Học mà không có hành, thì kiến thức của những cái học đó chỉ là vô ích mà thôi.
Thánh Phanxicô, thường có thói quen bắt đầu một ngày mới, bằng việc nhắc nhở các tu sĩ của mình như sau:
“Chúng ta lại bắt đầu trở nên thánh!”.
Có nghĩa là việc nên thánh là một việc luôn phải được bắt đầu đi, bắt đầu lại mỗi ngày. Và không bao giờ cho phép tự mãn coi là đủ.
Đó là sự khiêm tốn nhận biết mình, để luyện tập thêm đức kiên nhẫn.
Chúng ta nên nhớ, điều đáng sợ không phải là sự thất bại, mà chính là sự mỏi mệt, là sự chán nản, là sự ngã lòng, là sự không còn muốn tiến bước thêm nữa.
Thật vậy, tội lỗi tuy đáng sợ, nhưng nó không hủy hoại cuộc sống của ta, bằng chính cái thái độ chịu trận, buông xuôi của ta, thái độ cố tình chấp nhận tiếp tục cứ ở lỳ trong tình trạng tội lỗi của mình, trong tình trạng nguội lạnh của mình.
Niềm hạnh phúc thật và chiến thắng sau cùng, sẽ tùy thuộc vào lòng kiên nhẫn của ta, như lời Chúa đã phán:
"Ai bền tâm đến cùng, sẽ được cứu rỗi".
Thánh Phaolô cũng khuyên nhủ các tín hữu của Ngài như sau:
"Hãy vui lên, bởi vì đã có niềm hy vọng. Hãy cứ kiên nhẫn lúc gặp gian nan, và hãy lo chuyên chăm cầu nguyện (Rm 12,12).
Chính Ngài cũng đã nêu gương cho chúng ta, trong việc kiên tâm bền chí, trong hành trình đức tin của Ngài.
Chính Ngài đã viết trong thư thứ 2 gởi cho giáo đoàn Corintô như sau:
“Tôi đã chiến đấu anh dũng, trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, và đã giữ vững niềm tin” (2 Tm 4,7) .
Lạy Chúa, xin chữa trị cái căn bệnh kiêu căng tự phụ và hiếu thắng sẵn có nơi con, căn bệnh muốn thành công ngay, mà không chịu hy sinh, không chịu cố gắng, không chịu phấn đấu cách kiên nhẫn.
Xin Chúa cũng tha tội cho con, cái tội hay nãn lòng, hay thất vọng, cũng tại vì con hay cậy sức riêng mình, mà không cậy dựa vào ơn Chúa.
Cũng bởi tại con thường hay quên lời Chúa đã dạy:
“Không có Thầy, chúng con sẽ chẳng làm được gì đâu”.
Lạy Chúa, xin giúp con biết phấn đấu nhiều hơn nữa trong cuộc sống. Amen.