(Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 170) -------------------------------------
Một buổi sáng như thường lệ, ông Alfred (Alfred Nobel) đang ngồi thưởng thức ly cà phê nóng, bỗng ông hốt hoảng giật nẫy mình, khi đọc thấy trên tờn báo để trước mặt, với hàng chữ thật lớn, in thật đậm:
"Alfred, ông vua Lựu Đạn vừa mới qua đời".
Ông ngẫm nghĩ:
“Có lẽ người ta đã in nhầm lẫn tên của mình với tên của một người nào đó chăng?”
Thế rồi, vì tính tò mò muốn biết thêm bài báo đã nói gì.
Ông bỏ ly cà phê xuống bàn. Ông ngấu nghiến đọc.
Rõ ràng, đây không phải là một sự nhầm lẫn, mà là người ta muốn lên án tử cho ông.
Người ta cho ông là một người chuyên mua bán cái chết, chuyên làm giàu trên xương máu của những người chết.
***
Mà quả thật như vậy.
Ông Alfred chính là người đầu tiên phát minh ra loại chất nổ giết người.
Ông đã mở một cái xưởng sản xuất bom đạn thật lớn, thật qui mô. Và ông đã trở nên giàu có, đã trở nên tỷ phú, nhờ xương máu của biết bao nhiêu người đã nằm xuống.
Với những vũ khí giết người đó, ông đúng là người lái buôn sự chết.
Đã có lần ông tự hỏi:
- Mình có nên tiếp tục theo đuổi cái nghề không lành mạnh này nữa chăng ?
Chẳng lẽ, ta lại sẽ phải xuống mồ với cái danh hiệu là “người buôn bán sự chết”.
Thế rồi, trong những ngày sống trong thinh lặng của tâm hồn mình, ông Alfred đã có dịp suy nghĩ.
Ông đã có dịp đối diện với lương tâm của mình.
Cuối cùng, ông đã tỉnh ngộ. Ông Alfred đã quyết định thay đổi nghề nghiệp, thay đổi cuộc sống.
Ông đã quyết tâm dùng tất cả thời giờ, tiền bạc và sức lực còn lại, để thực hiện những việc làm có ý nghĩa hơn, tích cực hơn, hữu ích hơn cho mọi người, nhằm thăng tiến con người, nhằm xây dựng hòa bình.
Ông muốn xoá đi một quá khứ đen tối đã qua, do chuyên nghiên cứu, chế tạo ra vũ khí, giết hại không biết bao nhiêu người.
Ông quyết tâm, ông đã làm, và ông đã rất thành công. Và Tên tuổi của ông đã thật sự đi vào lịch sử của nhân lọai, không phải với cái danh hiệu là người lái buôn sự chết, mà là người sáng lập ra giải thưởng Nobel hòa bình, rất được mọi người trân trọng cho đến ngày nay. Và giải thưởng này đã mang tên của ông, đó là Alfred Nobel.
*****
Bạn thân mến.
Mỗi năm vào Mùa Chay, Giáo Hội mời gọi chúng ta hãy đi vào trong nội tâm của lòng mình, vào trong thinh lặng của đời mình, và đi vào trong “sa mạc của tâm hồn mình”, để gặp gỡ mình, và để đối diện với chính mình, để nhờ đó chúng ta mới có thể gặp được Chúa Giêsu, để cùng cầu nguyện và chay tịnh cùng với Chúa Giêsu.
Và cuối, cùng chúng ta hy vọng sẽ được ơn Chúa biến đổi cuộc đời của ta cho nên tốt hơn, cho đẹp lòng Chúa hơn nữa.
Vào trong sa mạc của tâm hồn, còn là để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa, để gọt dũa những tình xấu của mình, những thói quen không tốt của mình, để loại ra khỏi con người mình, những gì không phù hợp với những điều Chúa đã dạy, để loại trừ ra khỏi con người mình, những gì không phải là của Thiên Chúa, những gì không thuộc về Thiên Chúa, để cho tâm hồn của ta trở nên thanh khiết hơn, trong sạch hơn, hầu có thể xứng đáng đón nhận ơn Chúa Phục Sinh.
Vào trong sa mạc của tâm hồn, còn là để cho tâm hồn của ta được tôi luyện, là để cho niềm tin của ta được nuôi dưỡng, trong sự bình an và trong tình yêu thương của Chúa.
Sa mạc của tâm hồn, sẽ mang đến cho ta những giây phút thinh lặng và cầu nguyện, giúp ta gặp gỡ Thiên Chúa, và tìm gặp lại chính mình...
Chỉ khi ta sống một mình trong sa mạc của tâm hồn, ta mới nhận ra được sự yếu đuối của ta. Ta mới có thể khám phá ra những gì sai sót, lầm lỗi của ta. Ta mới thấy được những bất toàn của thân phận con người mỏng dòn của ta.
Và chỉ khi sống trong thinh lặng của sa mạc tâm hồn, ta mới nhận ra quyền năng vô biên cao cả của Thiên Chúa, sẽ khám phá ra tình yêu thương bao la của Chúa, để Chúa sẽ là chỗ dựa vững chắc cho niềm tin của ta, cho hạnh phúc đời đời của ta.
Vào trong sa mạc của tâm hồn, còn là chuyện ta quyết tâm cố gắng, quyết tâm trở về với Thiên Chúa, là Cha nhân từ đầy yêu thương, để ta xin Chúa tha thứ cho ta, và để ta cũng biết bắt chước Chúa, mà tìm cách tha thứ cho những anh chị em đã có những lỗi lầm xúc phạm đến ta.
Rồi vào trong sa mạc của tâm hồn, còn là dịp để ta hồi tâm nhớ lại những việc làm sai trái của ta, để ta nhớ lại những lời ta nói, những việc ta làm, đã xúc phạm đến kẻ này người nọ, đã làm buồn lòng kẻ này người khác, có khi rất là vô tình, không hề hay biết nữa. Nhờ đó, chúng ta có thể chỉnh đốn lại cuộc sống của ta cho tốt hơn, cho lương thiện hơn, cho hoàn chỉnh hơn, như Chúa mong chờ nơi ta:
“Các con hãy nên hoàn thiện,
như Cha các con trên trời là Đấng hoàn thiện” (Matthêu 5,48).
*****
Lạy Chúa, Mùa Chay thánh là thời gian Chúa nhắc nhở mỗi con người chúng con, hãy cố gắng, mà sống tinh thần thinh lặng của sa mạc tâm hồn mình, hãy tích cực và hãy thường xuyên sống gắn bó với Chúa một cách mật thiết, và hãy cố gắng tìm mọi cách để sống hoà hợp với mọi người, những anh chị em sống bên cạnh con.
Lạy Chúa, xin giúp con tích cực sống những ngày Mùa Chay hồng phúc này. Amen.